Sáng sớm hôm sau, màn sương dày vẫn phủ kín thành Trường An. Dù mặt trời đã ló lên khỏi tường thành cổ, ánh nắng yếu ớt vẫn không xua nổi cái lạnh rờn rợn trong lòng dân chúng. Tin đồn “ma quỷ hiện hình trong ngõ Đông Thành” lan đi nhanh chóng, đến nỗi kẻ bán hàng rong ngoài chợ cũng vừa rao hàng vừa lén lút kể chuyện đêm qua.
“Ta thề đã tận mắt thấy bóng trắng, nó lướt đi như gió, chân chẳng chạm đất.”
“Ấy là hồn Phùng nhị gia, bị oán khí dẫn lối quay về!”
“Quan phủ có giỏi thì mau làm phép trấn yểm, chứ để thế này thì chẳng ai dám ra đường ban đêm nữa…”
Trong không khí ngột ngạt ấy, nha môn lại mở cuộc điều tra mới. Quan huyện Lưu Triệt cho phong tỏa ngõ Đông Thành thêm lần nữa. Quân lính dựng hàng rào gỗ, treo đèn lồng đỏ, hòng xua đi ám khí. Người dân hiếu kỳ đứng ngoài, rì rầm bàn tán, nét mặt vừa tò mò vừa sợ hãi.
Ở giữa ngõ, Lạc Dương một lần nữa quỳ xuống đất, cẩn thận quan sát từng chi tiết. Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao, không bỏ sót một hạt bụi hay giọt máu nào.
Trên nền đất ẩm ướt còn sót lại những vết chân máu loang lổ. Màu máu đã sẫm lại, nhưng vẫn nhận ra rõ hình dạng. Dân chúng chỉ nhìn thấy dấu vết ấy rồi sợ hãi tin rằng “ma bước không in dấu”, nhưng Lạc Dương thì khác.
Hắn lấy cành trúc, khẽ đo chiều dài dấu chân. Sau đó, hắn so sánh với dấu chân lính gác đứng gần đó. Sự khác biệt lập tức lộ rõ:
“Bàn chân này dài hơn trung bình, gót sâu, mũi nhọn. Đây không phải bước chân của người dân bình thường.”
Một tên lính tò mò hỏi:
“Đại nhân, chẳng phải ai cũng có thể để lại dấu thế này sao?”
Lạc Dương nhíu mày:
“Không. Hãy nhìn kỹ… dấu chân in sâu bất thường, nhưng chỉ trong vài bước đầu. Sau đó, dấu mờ dần rồi biến mất. Nếu là ma, đáng lẽ sẽ chẳng lưu lại gì. Nhưng nếu là người, tại sao dấu lại đột ngột biến mất giữa đất ướt?”
Hắn chậm rãi đi dọc theo vệt máu. Đúng như hắn dự đoán, ở vị trí dấu vết biến mất, có vài hòn đá nhỏ vỡ vụn. Hắn cúi xuống nhặt lên, thấy trên mặt đá in vết đỏ nhàn nhạt.
“Máu nhỏ giọt… nhưng hung thủ đã cố tình bước lên chỗ rải đá để xóa dấu. Từ đó mới tạo ảo giác là dấu chân biến mất giữa chừng.” – Lạc Dương khẽ nói, mắt sáng lên.
Quan huyện Lưu Triệt đứng phía sau, nhíu mày:
“Ý ngươi là hung thủ cố tình giả ma, tạo dấu rồi xóa để dân chúng sợ hãi?”
“Đúng. Kẻ đó muốn chúng ta tin vào chuyện siêu nhiên, để không ai dám tìm hiểu sâu hơn.” – Lạc Dương đáp.
Hắn tiếp tục quan sát vết máu vương trên tường thành. Những vệt đỏ kéo dài thành từng giọt, như thể ai đó đã leo lên rồi nhảy xuống. Lạc Dương thận trọng đo khoảng cách: nếu từ tường thành ấy, hung thủ có thể dễ dàng biến mất trong đêm mà không bị ai phát hiện.
“Thông minh. Rất thông minh…” – hắn thì thầm – “Hắn lợi dụng sương mù, ánh trăng và tâm lý dân chúng để dàn dựng màn kịch quỷ mị. Nhưng vẫn còn một điểm chưa rõ: vì sao máu lại văng lên cao đến vậy?”
Hắn xoay người, nhìn thi thể Phùng nhị gia trong trí nhớ. Máu từ cổ chảy xuống đất, nhưng không thể văng lên tận tường. Như vậy, có khả năng hung thủ đã mang theo một túi chứa máu, cố tình rải ra để đánh lạc hướng.
Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu Lạc Dương, khiến hắn lạnh sống lưng.
“Kẻ này không chỉ giết người… hắn còn có mưu tính tinh vi, đủ kiên nhẫn để chuẩn bị từng chi tiết nhỏ.”
Trong khi Lạc Dương tập trung quan sát, một tiếng hét vang lên từ cuối ngõ:
“Đại nhân! Ở đây có cái này!”
Một lính nha môn run rẩy đưa ra một mảnh giấy dính máu, được nhét giữa khe tường đá. Giấy cũ kỹ, mực nhòe, chỉ còn đọc được vài chữ:
“Máu… oán… đêm trăng…”
Dân chúng bên ngoài nghe tin, càng thêm tin chắc:
“Lời nguyền! Đây là lời nguyền thành cổ!”
“Không phải người thường rồi, chắc chắn là quỷ viết!”
Quan huyện Lưu Triệt hoảng hốt, mặt tái mét:
“Nếu để dân nghe thêm, chúng sẽ nổi loạn mất. Lạc Dương, ngươi phải tìm ra hung thủ sớm, bằng không ta khó yên ổn giữ chức này!”
Lạc Dương nắm mảnh giấy, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc. Nét chữ run rẩy, mực nhòe không đều. Hắn nhận ra đây không phải thư viết bình thường, mà là chữ viết của kẻ thuận tay trái.
“Thuận tay trái… hiếm gặp.” – hắn nghĩ thầm – “Chỉ cần ta tìm đúng kẻ ấy, có thể tìm ra manh mối.”
Đêm hôm đó, Lạc Dương một mình quay lại hiện trường. Trăng sáng mờ ảo, sương vẫn dày như cũ. Hắn thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, soi lên tường. Bất ngờ, hắn thấy trên bức tường cũ kỹ có những vết móng tay cào nhẹ, rất khó phát hiện bằng mắt thường.
“Có kẻ đã trèo lên đây…” – hắn thầm nói – “Ngón tay để lại vết dài, cho thấy bàn tay to, móng khỏe. Không phải phụ nữ, mà là đàn ông lực lưỡng.”
Tiếng gió thổi lạnh buốt, cuốn theo lá khô. Lạc Dương đứng bất động giữa ngõ, cảm nhận hơi lạnh len lỏi vào da thịt. Bỗng, hắn nghe tiếng bước chân vọng từ xa.
Hắn quay lại, chỉ thấy làn sương trắng mờ dần, bóng người thấp thoáng. Lạc Dương đặt tay lên chuôi dao, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng khi đến gần, chỉ còn là tiếng gió hú qua bức tường rêu phong.
Trong lòng hắn, một câu hỏi vang lên:
“Rốt cuộc hung thủ muốn gì? Chỉ giết một thương nhân, hay là khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn?”
Ánh trăng đêm ấy sáng đến lạ thường, rọi xuống ngõ nhỏ, phủ lên vết máu loang lổ như lời nguyền không thể xóa nhòa.