Buổi sáng hôm sau, bầu trời Trường An phủ một màu xám xịt, mây đen dày đặc báo hiệu sắp có mưa lớn. Không khí trong thành càng thêm nặng nề, dân chúng bàn tán không ngớt, ai cũng e dè khi phải đi qua ngõ Đông Thành.
Tại nha môn, Lạc Dương đang ngồi trước bàn chất đầy hồ sơ. Mảnh giấy máu được tìm thấy hôm qua vẫn đặt ngay ngắn, bên cạnh là mảnh vải trắng và những mẫu đá có dính máu. Hắn suy nghĩ rất lâu, nhưng các chi tiết vẫn chưa hoàn toàn khớp lại thành một bức tranh rõ ràng.
Đúng lúc đó, một lính gác hớt hải chạy vào, giọng run rẩy:
“Đại nhân! Ngoài nghĩa địa phía Bắc, dân làng phát hiện có kẻ đào trộm mộ!”
Câu nói ấy khiến cả nha môn chấn động. Quan huyện Lưu Triệt lập tức ra lệnh:
“Lạc Dương, ngươi lập tức đi xem. Nếu quả thật có kẻ đào mộ, phải bắt cho bằng được. Gần đây án mạng liên tiếp, không thể để dân thêm hoang mang!”
Nghĩa địa phía Bắc thành vốn là nơi chôn cất nhiều bậc quyền quý thời trước. Những ngôi mộ lớn được dựng bằng đá xanh, có bia khắc chữ Hán cổ, rêu phong phủ dày. Dân quanh vùng vốn kiêng kị không dám lui tới ban đêm.
Khi đoàn quan quân đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều lạnh gáy. Một ngôi mộ cổ đã bị đào xới tung hoành, đất đá văng khắp nơi. Quan tài bên trong bị cạy nắp, để lộ khoảng trống tối om, hơi lạnh từ trong bốc ra mùi tử khí nồng nặc.
Dân làng tụ tập xung quanh, xì xào:
“Lời nguyền rồi! Chắc chắn kẻ nào chạm vào mộ cổ đã kinh động oán hồn!”
“Nghe nói mộ này là của một tướng quân bị xử trảm oan, chết trong uất hận, oán khí cực nặng…”
“Chẳng trách trong thành xảy ra án mạng, đó là do quỷ hồn từ ngôi mộ này mà ra!”
Lạc Dương bước đến gần. Hắn quỳ xuống, dùng đèn soi kỹ từng dấu vết quanh hố đào. Dấu chân in sâu, vết xẻng còn rõ rệt. Nhưng điều làm hắn chú ý hơn cả là vết máu loang ngay trên nắp quan tài.
“Một kẻ nào đó bị thương, hoặc cố tình nhỏ máu xuống đây…” – hắn lẩm bẩm.
Quan huyện đứng sau, sắc mặt xanh lét:
“Ngươi nghĩ sao? Chẳng lẽ vụ án ngõ Đông Thành có liên quan đến mộ cổ này?”
“Có khả năng.” – Lạc Dương đáp – “Hung thủ muốn tạo ra không khí quỷ dị, gieo rắc sợ hãi. Một ngôi mộ cổ bị xâm phạm là mảnh ghép quan trọng trong trò lừa này. Nhưng điều khiến ta băn khoăn… là tại sao kẻ đó lại chọn đúng ngôi mộ này?”
Trong lúc quan sát, Lạc Dương phát hiện một mảnh gốm vỡ nằm lẫn trong đất. Hắn nhặt lên, lau sạch lớp bụi, thấy trên đó khắc một ký hiệu lạ: một vòng tròn bao quanh ba vạch xiên chéo.
“Đây… không phải ký hiệu thường thấy.” – hắn nhíu mày.
Một vị học sĩ đi cùng đoàn liền thất sắc:
“Đây là dấu ấn phong ấn oán hồn! Ta từng thấy trong thư tịch cổ. Ai dám động đến mộ này, tức là phá bỏ phong ấn, oán khí sẽ thoát ra gây họa nhân gian.”
Dân làng nghe thế, mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ xuống đất cầu khấn. Quan huyện cũng toát mồ hôi lạnh, thì thào:
“Không lẽ… thật sự có lời nguyền sao?”
Lạc Dương im lặng. Hắn không tin tuyệt đối vào ma quỷ, nhưng rõ ràng có kẻ đang khéo léo lợi dụng nỗi sợ ấy để che giấu mục đích thật sự.
Khi mọi người dọn đất quanh quan tài, họ phát hiện một vật kỳ lạ: một chiếc mặt nạ gỗ vứt lại gần hố mộ. Mặt nạ được chạm khắc thô sơ, hình thù quái dị, hai mắt khoét rỗng, miệng nhăn nhúm dữ tợn.
Một lính cầm lên, vừa nhìn đã run rẩy:
“Giống… giống hệt gương mặt oan hồn đêm qua!”
Quan huyện lập tức thét lên:
“Mau ném đi! Đừng để thứ tà vật ấy làm hại chúng ta!”
Nhưng Lạc Dương chặn lại. Hắn giật lấy mặt nạ, soi kỹ dưới ánh sáng. Trên mặt gỗ còn vương máu, cạnh mép có dấu khắc chữ nhỏ. Sau khi quan sát, hắn nhận ra đó là ký hiệu của một hội kín trong thành, vốn chuyên buôn bán đồ cổ và đồ đào mộ.
“Hóa ra vậy…” – hắn thì thầm – “Có kẻ mượn danh ma quỷ, thực chất là đào mộ tìm báu vật.”
Đêm đó, Lạc Dương ở lại nghĩa địa để quan sát. Gió lạnh rít qua từng bia mộ, cỏ khô lay động, bóng trăng nghiêng ngả. Đúng canh ba, hắn nghe thấy tiếng động lạ.
Từ xa, vài bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện, tay cầm xẻng và đèn lồng. Họ thì thào, giọng khàn khàn:
“Phải lấy được ngọc thạch trong mộ… đó là vật mang sức mạnh oán linh.”
“Nhanh lên, nếu bị phát hiện thì cả thành này sẽ tru diệt chúng ta.”
Lạc Dương nín thở, ẩn mình sau tấm bia đá. Trong bóng tối, hắn thấy rõ: những kẻ này đeo mặt nạ gỗ, y hệt bóng trắng dân làng nhìn thấy.
Ngay khi chúng chuẩn bị cạy thêm quan tài, Lạc Dương nhảy ra, hét lớn:
“Dừng lại! Các ngươi là kẻ nào?”
Bọn áo choàng hoảng hốt, lập tức bỏ chạy tán loạn. Lạc Dương rượt theo, dao găm sáng loáng dưới trăng. Nhưng chúng hành động vô cùng nhanh nhẹn, chia nhiều hướng, cuối cùng biến mất trong màn sương.
Trên đất chỉ còn sót lại một thứ: một mảnh bùa vải, trên thêu ký hiệu quái dị giống hệt mảnh gốm trước đó.
Lạc Dương nhặt bùa, ánh mắt sắc lạnh:
“Không phải ma quỷ… mà là một tổ chức người sống. Chúng đào mộ, tạo ảo ảnh, gieo rắc nỗi sợ, tất cả đều có tính toán.”
Hắn ngẩng nhìn ngôi mộ cổ vừa bị xâm phạm, trăng treo lơ lửng trên cao, gió hú dài như tiếng oán than ngàn năm. Trong lòng hắn vang lên dự cảm:
“Vụ án này… còn sâu xa hơn ta tưởng. Đằng sau ngôi mộ cổ, có lẽ là một bí mật động trời.”