Đêm ấy, thành Trường An vẫn im ắng như thường lệ, nhưng đối với Lạc Dương, từng âm thanh nhỏ nhất đều vang lên như tiếng gõ trống giữa lòng ngực. Sau khi trở về từ nghĩa địa, hắn ngồi một mình trong thư phòng. Ngọn đèn dầu lay lắt, bóng đêm vây kín bốn phía, chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt mờ mờ.
Trên bàn, những tang vật thu được nằm ngay ngắn: mảnh bùa vải, mảnh gốm khắc dấu lạ, và chiếc mặt nạ gỗ nhuốm máu. Lạc Dương nhìn chằm chằm vào chúng, ánh mắt sâu thẳm. Hắn biết rõ — sau vụ việc ở mộ cổ, kẻ đứng sau chắc chắn đã để mắt tới hắn.
Một tiếng “cạch” vang lên ngoài cửa sổ. Lạc Dương siết chặt chuôi dao găm, lặng lẽ tiến đến. Hắn mở cánh cửa, chỉ thấy gió đêm thổi vào, rèm cửa khẽ lay động. Bên ngoài yên ắng, chỉ có ánh trăng lặng lẽ rọi xuống mái ngói phủ sương.
Hắn khép cửa lại, nhưng khi quay người, một mũi tên găm thẳng vào trụ gỗ cạnh bàn. Trên đầu mũi tên cắm kèm một mảnh giấy nhỏ, chữ viết xiên lệch run rẩy:
“Đừng xen vào chuyện của người chết, nếu không… ngươi sẽ là kẻ tiếp theo.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đây không chỉ là lời đe dọa, mà còn là bằng chứng rằng kẻ địch đang theo dõi hắn từng bước.
Lạc Dương lập tức gọi vài thân tín canh giữ xung quanh nhà. Nhưng ngay trong đêm, hàng xóm bên cạnh báo có bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên mái nhà, tốc độ cực nhanh, không ai kịp nhận dạng.
Quan huyện nghe tin, vội cho người đến bảo vệ, nhưng càng nhiều người xuất hiện, kẻ bí ẩn kia càng biến mất không dấu vết. Chỉ còn lại một nỗi bất an bao trùm.
Đêm dài, Lạc Dương không tài nào chợp mắt. Hắn nằm trên giường, nhưng tai luôn căng ra, nghe rõ từng tiếng lá khô xào xạc ngoài vườn. Trong bóng tối, hắn thoáng thấy một đốm sáng đỏ như đôi mắt quỷ lấp ló sau khe cửa.
Hắn bật dậy, mở cửa ập ra ngoài. Trăng sáng, gió thổi hun hút, nhưng ngoài sân không một bóng người. Chỉ có một dấu chân lạ in rõ trên đất ướt, dấu chân to, thô kệch, khác hẳn với loại giày dân thường trong thành.
Đến canh tư, hắn ngồi viết lại nhật ký vụ án, hy vọng giữ đầu óc tỉnh táo. Ngọn đèn dầu sắp cạn, ánh sáng nhấp nháy. Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa chậm rãi.
“Cốc… cốc… cốc…”
Ba tiếng, đều đặn, nặng nề.
“Giờ này là ai?” – hắn nghi hoặc, tay cầm dao tiến lại gần. Khi mở cửa, bên ngoài hoàn toàn trống rỗng. Gió lạnh ùa vào, cuốn theo một mảnh giấy bay thẳng vào lòng hắn.
Trên giấy viết vỏn vẹn một hàng:
“Kẻ chết rồi vẫn nhìn ngươi.”
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ ràng có ánh mắt đang dõi theo mình từ bóng tối. Không phải cảm giác đơn thuần, mà là một sự hiện diện lạnh lẽo, áp sát từ phía sau gáy.
Hắn xoay người đột ngột, quét dao về phía sau. Không ai cả. Chỉ có ngọn đèn dầu phụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh.
Một tiếng cười khẽ vang lên đâu đó, như vọng ra từ lòng đất. Rồi im bặt.
Lạc Dương biết rõ, kẻ thù không chỉ muốn giết hắn, mà còn muốn phá hoại tinh thần, bào mòn ý chí bằng những đêm mất ngủ, bằng ảo giác giữa ranh giới thật – giả.
Hắn ngồi lặng dưới trăng, siết chặt con dao. Trong đầu, những mảnh vụn manh mối chồng chéo lên nhau: mộ cổ, mặt nạ, ký hiệu bí ẩn, hội kín đào mộ, và giờ là lời đe dọa trực diện.
Một tiếng gà gáy xa xa vang lên, báo hiệu trời sắp sáng. Lạc Dương nhắm mắt lại, mệt mỏi nhưng ánh nhìn vẫn kiên định.
“Các ngươi muốn ta sợ sao? Càng muốn giấu, ta càng phải tìm ra. Cho dù phải đánh đổi cả giấc ngủ… ta cũng sẽ đào tận gốc rễ bí mật này.”