Buổi hoàng hôn đỏ rực phủ bóng Trường An. Ánh nắng cuối cùng rơi xuống những bức tường thành sừng sững, loang lổ vết rêu xanh. Gió từ đồng hoang thổi vào, mang theo hơi lạnh khiến người dân co ro, khép chặt cửa nẻo. Trong bầu không khí ấy, Lạc Dương cùng vài thân tín lặng lẽ bước lên vọng lâu phía Đông.
Nơi này vốn đặt trống thành cổ – một loại trống khổng lồ dùng để báo động từ thời trước. Trống đã cũ, da trâu căng khô nứt, thân gỗ chạm trổ hoa văn u ám. Dân gian truyền rằng, trống này từng gióng lên vào những đêm chinh chiến, nghe như tiếng oan hồn gào khóc. Đã lâu không ai dám chạm đến, coi nó như vật thiêng cấm kỵ.
Hôm nay, một lính canh báo tin: trên mặt trống xuất hiện những ký hiệu máu kỳ lạ.
Khi đến nơi, Lạc Dương quả nhiên thấy rõ. Giữa làn bụi mờ, mặt trống in hằn từng vệt đỏ tươi, đã khô lại nhưng vẫn nổi bật rợn người. Các nét ngoằn ngoèo không giống chữ viết thông thường, mà như một loại phù văn cổ.
Một lính run giọng:
“Đêm qua trống tự nhiên vang lên ba tiếng… Chúng tôi chạy đến thì thấy máu này. Đại nhân, chẳng lẽ oan hồn thật sự hiện linh?”
Lạc Dương im lặng, lấy khăn thấm nước lau thử. Nhưng máu thấm sâu vào da trâu, không thể xóa.
Ánh trăng vừa nhô lên, phản chiếu làm những ký hiệu đỏ sẫm dường như phát sáng. Hắn nheo mắt, cẩn thận ghi chép từng nét. Bằng con mắt quan sát tinh tường, hắn nhận ra:
“Không phải ngẫu nhiên. Đây là ký hiệu giống hệt bùa vải tìm thấy trong mộ cổ… nhưng được biến đổi, kết hợp thành hình xoắn ốc. Như thể ai đó muốn truyền đi một thông điệp.”
Một học sĩ đi cùng kinh hãi:
“Đó là… pháp ấn trói hồn! Theo cổ thư, khi vẽ lên nhạc cụ, mỗi lần trống gióng lên sẽ khiến oan hồn dao động, mang tai họa đến người nghe.”
Dân chúng nghe tin, xôn xao bên dưới vọng lâu, nhiều người quỳ lạy khóc lóc, cho rằng chuỗi án mạng là ứng nghiệm của lời nguyền xưa.
Quan huyện Lưu Triệt mặt tái mét, quay sang Lạc Dương:
“Đại nhân… nếu đây là thật, chẳng lẽ tất cả chúng ta đều bị nguyền rủa?”
Lạc Dương không trả lời ngay. Hắn xoay người, đi vòng quanh thân trống, ngón tay lướt qua các hoa văn chạm khắc. Bất chợt, hắn phát hiện một khe hở nhỏ phía sau trống, như có người từng mở ra.
Dùng dao cạy nhẹ, khe hở hé lộ một khoảng trống rỗng. Bên trong giấu một cuộn giấy lụa cũ kỹ. Hắn rút ra, trải dưới ánh trăng.
Trên giấy vẽ sơ đồ thành cổ, kèm những ký hiệu trùng khớp với máu trên trống. Các ký hiệu nối lại tạo thành hình dạng kỳ dị: một bộ xương người dang tay, đầu hướng về phía Đông Thành.
Dòng chữ nhỏ bên cạnh khiến ai nấy rùng mình:
“Mỗi khi trống vang lên, một sinh mạng sẽ bị hiến tế.”
Không khí như đông cứng. Các quan binh nhìn nhau, sắc mặt xanh xám. Một lính bàng hoàng thốt lên:
“Đêm qua trống đã gióng ba tiếng… quả nhiên, hôm nay đã có thêm một án mạng!”
Nhắc đến đó, mọi người đều nghĩ tới cái chết của phú thương cùng chiếc mặt nạ gỗ. Sự trùng hợp khiến lòng người càng thêm hoang mang.
Quan huyện run rẩy:
“Chúng ta phải phá hủy trống này ngay! Không thể để nó reo rắc thêm oán khí.”
Nhưng Lạc Dương giơ tay ngăn lại:
“Không. Đây chính là mấu chốt. Kẻ đứng sau muốn chúng ta tin vào lời nguyền, nhưng thực chất đang dùng trống để gửi thông điệp thách thức. Nếu phá trống, manh mối sẽ biến mất.”
Trong đêm, Lạc Dương ngồi một mình bên trống thành. Hắn cẩn thận đối chiếu các ký hiệu với những vật chứng đã thu thập: mặt nạ, bùa vải, mảnh gốm. Tất cả đều liên quan đến cùng một hệ thống ký hiệu bí mật.
“Chúng không phải lời nguyền… mà là mật ngữ.” – hắn thầm nghĩ. – “Một tổ chức ngầm, liên kết qua biểu tượng. Và kẻ đứng đầu, ắt muốn mọi người tin vào ma quỷ để che giấu tội ác.”
Bất chợt, từ xa vang lên tiếng sáo ai oán, gió hun hút thổi qua vọng lâu. Lạc Dương ngẩng đầu, thấy một bóng người áo đen đứng trên mái ngói đối diện, nhìn chằm chằm vào hắn.
Người đó cất giọng trầm khàn, vang vọng:
“Ngươi đã chạm đến điều cấm kỵ. Trống thành không phải vật để kẻ phàm chạm vào. Ngươi muốn chết sao, Lạc đại nhân?”
Nói dứt câu, bóng người lao vụt đi, biến mất vào màn đêm.
Lạc Dương siết chặt cuộn giấy lụa trong tay, trong lòng dấy lên một sự thật lạnh lẽo:
“Không phải trống nguyền rủa… mà là kẻ sống đang biến nó thành công cụ giết người.”