bí ẩn trong thành cổ

Chương 8: Ngọn Lửa Đêm Khuya


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, ánh trăng treo lơ lửng trên nền trời, vằng vặc như tấm gương bạc soi xuống thành cổ trầm mặc. Gió mang hơi lạnh từ bờ sông thổi qua từng con ngõ hẹp, len lỏi vào mái nhà ngói âm u, khiến cả thành như chìm trong một nỗi bất an mơ hồ. Dân chúng gần đây vốn đã nơm nớp lo sợ sau loạt vụ án kỳ dị, nay lại càng cảnh giác. Từ quán rượu, tửu lầu cho đến các hộ dân thường, khi màn đêm buông xuống, cửa đều đóng chặt, đèn tắt sớm.

Trong nha môn, thám tử Lục Dật vẫn thức trắng. Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt đầy mệt mỏi, song ánh mắt ông vẫn sáng rực, chăm chú vào từng mảnh giấy điều tra rải rác trên bàn. Hàng loạt vụ án: thi thể ngoài tường thành, những dấu chân máu, mộ cổ bị xâm phạm, trống thành in ký hiệu quái dị… tất cả xâu chuỗi lại thành một mạng lưới rối rắm. Dường như, có một bàn tay vô hình nào đó đang dàn dựng tất cả.

Đúng lúc ấy, một tiểu lại hớt hải chạy vào, giọng run rẩy:

— Đại nhân! Trong khu chợ phía đông… có hỏa hoạn!

Lục Dật lập tức đứng bật dậy. Ông khoác áo choàng, vội vã lao ra cùng vài bộ khoái. Tiếng trống báo cháy vang rền giữa đêm, dồn dập và khẩn thiết. Từ xa, ánh lửa đã rực sáng như một vệt đỏ hung hãn nuốt chửng bóng tối.

Khi đoàn người đến nơi, cả khu chợ đông đúc ban ngày nay hóa thành biển lửa. Ngọn lửa bốc cao, khói cuồn cuộn, mùi gỗ cháy khét lẹt hòa lẫn tiếng la hét, kêu cứu. Dân chúng ùa ra như ong vỡ tổ, ai nấy mặt mày thất sắc. Một số người vội vã vác nước, song vô vọng trước thế lửa hung tàn.

— Mau sơ tán dân chúng! — Lục Dật quát lớn, đôi mắt quét nhanh khung cảnh.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, ông nhận ra điều bất thường: đám cháy không lan tự nhiên từ một gian hàng, mà có nhiều điểm phát lửa cùng lúc. Tàn tro vương khắp nơi, trên mặt đất còn vương vết dầu loang lổ. Đây không phải tai nạn, mà rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa.

Bất chợt, trong biển lửa, một bóng người thấp thoáng chạy vụt qua. Dáng vẻ y nhanh nhẹn, khoác áo choàng đen, lẩn vào hẻm tối. Lục Dật không chần chừ, hô một tiếng với bộ khoái rồi lao theo.

Con ngõ chật hẹp, ánh lửa hắt lên bức tường loang lổ, tạo nên những cái bóng nhảy múa ghê rợn. Tiếng bước chân vọng lại, nặng nề và dồn dập. Người áo choàng đen di chuyển cực nhanh, tựa như đã quen thuộc từng ngóc ngách trong thành. Lục Dật bám sát phía sau, song càng đuổi, ông càng cảm thấy có gì đó lạnh lẽo lạ thường.

Đến đoạn ngõ cụt, bóng đen ấy bỗng biến mất như chưa từng tồn tại. Trước mắt Lục Dật chỉ là một bức tường đá phủ đầy rêu, không lối thoát. Bộ khoái phía sau chạy đến, đồng loạt ngơ ngác.

— Đại nhân… chẳng lẽ là… ma?

Câu hỏi ấy khiến không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm rùng rợn. Lục Dật chau mày, tiến tới kiểm tra. Trên nền đất, có dấu chân in hằn, song kỳ lạ thay, chúng biến mất ngay giữa ngõ, không để lại dấu vết dẫn đến đâu cả. Giống hệt như vụ án “dấu chân máu” trước kia.

Trở lại hiện trường, lửa dần được khống chế, song vài căn nhà đã cháy rụi. Giữa đống tro tàn, bộ khoái phát hiện một vật kỳ lạ: một chiếc bùa cổ bằng giấy, chữ viết bằng mực đỏ, dính máu loang lổ. Trên đó ghi những ký tự không rõ nghĩa, na ná như ký hiệu từng thấy trên trống thành.

Lục Dật nhận lấy, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Ông khẽ lẩm bẩm:

— Rốt cuộc là ai… đang bày ra trò máu lửa này?

Đêm ấy, không ai trong thành ngủ yên. Người dân truyền tai nhau rằng hỏa hoạn là điềm dữ, là sự trả thù của oán linh bị quấy nhiễu nơi mộ cổ. Lời nguyền cổ xưa dần trở thành nỗi ám ảnh, bao trùm khắp thành cổ.

Còn Lục Dật, trở về nha môn, vẫn trầm ngâm trước lá bùa cháy sém kia. Ông nhận ra: những vụ án mạng, dấu vết kỳ lạ, và cả vụ phóng hỏa đêm nay, đều không hề ngẫu nhiên. Chúng là từng mắt xích trong một âm mưu lớn hơn nhiều, một bàn cờ mà ông buộc phải đi đến cùng, cho dù phía trước là vực sâu tối tăm đầy tử khí.

Bên ngoài, tiếng chó sủa vẳng lên từng hồi, kéo dài trong đêm. Ngọn đèn dầu trước án thư chập chờn như sắp tắt, hắt bóng Lục Dật dài ngoằng trên tường, như thể hòa làm một với cái bóng bí ẩn vừa biến mất trong ngõ hẹp kia…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×