Bình minh vừa ló dạng trên đỉnh núi, những tia nắng xuyên qua lớp sương mờ, nhuộm vàng các rặng thông già cỗi. Lâm Thanh đứng trên mỏm đá, mắt nhìn về phía Ngọn núi Quái Vọng, nơi những câu chuyện rùng rợn về quái vật, những sinh linh bí ẩn trong rừng già, đã lan truyền khắp các bản làng xung quanh. Trái tim cậu vừa hồi hộp vừa hứng khởi – đây sẽ là thử thách đầu tiên để kiểm chứng sức mạnh từ bí kíp cổ xưa mà cậu vừa khám phá.
Thanh hít một hơi thật sâu, bàn tay khẽ run nhẹ trước luồng khí vừa tỏa ra từ cơ thể. “Mình phải cẩn thận… nhưng cũng phải thử sức,” cậu lẩm bẩm, rồi nhảy xuống dốc đá, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Từng nhát cắt của cỏ dại, từng nhịp gió đều khiến Thanh tỉnh táo, cảm giác như mọi giác quan được đánh thức.
Khi tiến sâu vào rừng, tiếng chim, tiếng gió rì rào và tiếng suối hòa thành một bản nhạc tự nhiên, nhưng cũng ẩn chứa vẻ u ám. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm, mùi rêu xanh, và… một chút gì đó khó tả, như hơi thở của sinh vật chưa từng thấy. Thanh cau mày, nắm chặt cây gậy dài mà cậu mang theo từ bản làng.
Bất chợt, từ phía trước, một bóng đen to lớn lao ra, cào xé đất đá với tiếng gầm rợn người. Thanh nhảy vội sang một bên, lòng căng như dây đàn. Trước mặt cậu là một sinh vật kỳ quái, thân hình to lớn, phủ đầy lông rậm màu xám, mắt đỏ rực như hỏa ngục, móng vuốt sắc nhọn khẽ cào xuống mặt đất. Sinh vật này chính là quái vật Ngọn núi Quái Vọng, nỗi khiếp sợ của dân bản từ bao đời.
Thanh lùi vài bước, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhớ lại những động tác luyện tập vừa học từ bí kíp. Cậu hít vào, nhắm mắt, cảm nhận luồng khí trong cơ thể lan tỏa khắp tay chân. Khi mở mắt, ánh sáng trong mắt cậu rực lên, bước chân nhanh như gió. Cậu vụt lên, vung cây gậy theo nhịp cơ thể, chính xác vào điểm yếu mà ánh sáng chỉ dẫn.
Quái vật gầm lên, lùi lại vài bước, nhưng vẫn dữ tợn. Thanh hạ thấp trọng tâm, xoay người, dùng sức bật chân, lao tới, đánh trúng vai sinh vật. Tiếng gầm rít vang vọng khắp rừng già, những nhát cào của quái vật đánh xuống, nhưng Thanh né tránh linh hoạt, cơ thể như hòa vào nhịp điệu thiên nhiên.
Sau vài lượt đối đầu, Thanh nhận ra rằng sức mạnh chưa đủ, nhưng sự linh hoạt và khả năng cảm nhận luồng khí từ bí kíp giúp cậu giữ cân bằng. Cậu nhắm vào điểm yết hầu của sinh vật, tung một cú đánh mạnh, và cuối cùng, quái vật rú lên, co mình, rồi bỏ chạy vào rừng sâu. Thanh thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng ánh mắt rực sáng, một cảm giác hưng phấn trào dâng: lần đầu tiên cậu chứng minh sức mạnh tiềm ẩn của mình.
Khi Thanh nghỉ ngơi bên gốc thông già, bỗng nghe tiếng cười khẽ từ phía sau bụi rậm. Cậu quay người, tay vẫn nắm gậy. Qua lớp sương mờ, xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi, mặc áo màu xanh lam, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt sáng rực nhưng kín đáo, quan sát Thanh với vẻ tò mò.
“Ngươi… là người mới đến đây sao?” giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút uy quyền.
Thanh giật mình, hơi ngượng: “À… tôi… chỉ là đi khám phá hang động và… luyện tập chút thôi.”
Nữ nhân cười, bước lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn: “Ngọn núi này không phải nơi chơi đùa. Không phải ai cũng sống sót sau lần đầu đối mặt quái vật.” Cô ném một cái nhìn về phía xác quái vật còn lại vương trên đất, rồi quay lại Thanh: “Ngươi có thể… cảm nhận luồng khí trong cơ thể, đúng không?”
Thanh ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
Cô hơi nhún vai, ánh mắt thoáng sắc bén: “Trong rừng này, ai không biết vận dụng khí, sẽ chẳng thể sống sót qua tối nay. Ta tên Hạ Lan, thuộc môn phái cổ xưa canh giữ núi rừng này. Ngươi là người hiếm hoi tôi gặp… có thể cảm nhận được khí từ bí kíp cổ xưa.”
Thanh sững sờ, cảm giác vừa bàng hoàng vừa hứng thú trào dâng. “Tôi… tôi chỉ vừa mới phát hiện… một bí kíp cổ xưa,” cậu thốt ra, tim đập nhanh.
Hạ Lan mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên: “Vậy sao? Có lẽ định mệnh đã đưa ngươi đến đây. Nhưng bí kíp cổ xưa không đơn giản, và sẽ có nhiều thế lực săn tìm. Nếu ngươi muốn sống sót và khai mở hết sức mạnh, cần phải luyện tập, rèn luyện và cẩn trọng hơn nữa.”
Thanh gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa quyết tâm: “Tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Hạ Lan nhíu mày nhìn Thanh, rồi đưa mắt về phía rừng sâu: “Ngọn núi Quái Vọng không chỉ có quái vật. Những kẻ tham lam và ác độc từ giang hồ cũng sẽ tìm đến. Ngươi cần nhanh chóng học cách điều khiển khí và tăng cường sức mạnh.”
Thanh cười khẽ, ánh mắt rực sáng: “Tôi không sợ… tôi sẽ vượt qua mọi thử thách!”
Hai người đứng trên mỏm đá, ánh sáng bình minh chiếu rọi lên, tạo thành những bóng dài trên nền rừng, như mở ra một chương mới cho cuộc phiêu lưu đầy huyền bí. Đây là lần đầu Thanh gặp Hạ Lan – nữ nhân vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ, và cũng là người sẽ đồng hành, giúp cậu đối mặt với những thử thách phía trước.
Trước mắt Thanh, Ngọn núi Quái Vọng hiện ra hùng vĩ nhưng nguy hiểm, sương mù vẫn che phủ những khe núi, tiếng gió thổi rít như tiếng gọi thử thách. Thanh biết rằng từ giờ, mỗi bước chân, mỗi quyết định sẽ dẫn đến hiểm nguy hoặc cơ hội, và cậu đã sẵn sàng bước vào thế giới giang hồ rộng lớn, nơi võ công, trí tuệ và dũng khí quyết định tất cả.
Ánh mắt Thanh hướng về phía rừng sâu, nơi những bóng đen di chuyển, nơi quái vật và bí ẩn chờ đợi. Một hành trình phiêu lưu đầy gian nan nhưng cũng đầy huyền bí đã thực sự bắt đầu – và cậu chính là nhân vật trung tâm của truyền kỳ này.