bí mật bên giếng đá

Chương 10: Cuốn Nhật Ký Cũ Của Mẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày sau những đêm đầy ám ảnh, Lan sống trong trạng thái bất an. Hình bóng ngoài cửa sổ, những lời úp mở của mẹ, thái độ cứng rắn đầy sợ hãi của cha – tất cả dồn nén thành một quả núi nặng nề trong lòng cô.

Buổi chiều hôm ấy, trong lúc dọn lại gian phòng cũ của mẹ, Lan vô tình phát hiện chiếc hòm gỗ nhỏ bị phủ bụi dưới gầm giường. Chiếc khóa gỉ sét đã hỏng, cô chỉ cần dùng dao nạy nhẹ là mở ra.

Bên trong, ngoài vài tấm vải cũ và mấy bức ảnh rách nát, còn có một cuốn sổ bìa nâu đã sờn góc. Những trang giấy ngả vàng, chữ viết bằng bút máy, nét mảnh và mềm mại. Trên trang đầu, dòng chữ nắn nót:

“Nhật ký của Thu – 1989.”

Lan run run lật từng trang. Những ghi chép đầu tiên rất bình thường: chuyện đi chợ, chuyện cha vất vả ngoài đồng, chuyện Hoàng và Lan còn nhỏ chạy nhảy trong sân. Đọc đến đó, mắt cô cay xè. Giống như lần đầu tiên được nghe chính miệng mẹ xác nhận: Hoàng từng hiện diện thật sự trong gia đình này.

Những trang tiếp theo, giọng văn của mẹ trở nên nặng nề.


“Mẹ thấy Hoàng gần đây hay giật mình khi ngủ. Thằng bé bảo có người đứng ngoài cửa sổ nhìn vào. Lúc thì bảo là bà nội, lúc thì bảo là một người đàn ông lạ. Hòa (cha con) gạt đi, nói nó mơ. Nhưng trong mắt Hoàng, nỗi sợ không phải tưởng tượng.”


Lan đọc mà tim thắt lại. Không chỉ riêng cô, mà chính Hoàng cũng từng bị ám bởi cái bóng ngoài cửa sổ.

Trang tiếp theo có vài chỗ chữ nhòe đi, có lẽ do nước mắt thấm vào:


“Mẹ sợ… Rất sợ. Trong họ vẫn còn những lời thì thầm về ‘nghi lễ’ của dòng tộc. Họ nói một đứa trẻ phải gánh số mệnh thay cả nhà, để gia đình được bình an. Họ bảo năm nay là năm hạn, phải có một đứa ‘ra đi’. Bà nội tin lắm, ngày nào cũng lẩm bẩm bên bàn thờ.”


Lan lạnh sống lưng. Những gì bà Tư kể, những lời đồn trong xóm… giờ lại được chính mẹ xác nhận trong nhật ký.

Trang cuối cùng trong cuốn sổ càng khiến cô rùng mình. Nét chữ gấp gáp, run rẩy:


“Đêm nay mưa lớn. Bà nội bảo đã chọn Hoàng. Mẹ van xin, nhưng Hòa nạt mẹ im lặng. Mẹ nghe tiếng khóc ngoài góc vườn… Mẹ không dám bước ra. Mẹ không đủ can đảm. Trời ơi, nếu Hoàng có mệnh hệ gì… mẹ sẽ mang tội đến chết.”


Dòng cuối bị gạch xóa, nhưng vẫn lờ mờ đọc được:


“Hoàng… con trai của mẹ… tha lỗi cho mẹ…”


Lan buông cuốn sổ, cả người run lên như sốt rét. Nước mắt rơi lã chã trên má. Cô ôm mặt khóc nghẹn:
“Mẹ… tại sao lại giấu con suốt ngần ấy năm? Tại sao cha lại im lặng? Anh Hoàng… anh đã phải chịu đựng những gì đêm đó?”

Ánh hoàng hôn len lỏi qua song cửa, phủ lên cuốn nhật ký một màu đỏ quạch như máu. Lan khẽ run rẩy đóng nó lại, nhưng tim thì đập thình thịch.

Trong khoảnh khắc, cô nghe rõ mồn một tiếng vọng từ khu vườn sau – như tiếng nức nở trẻ con lẫn trong tiếng gió.

Tối hôm đó, Lan đem cuốn nhật ký vào phòng, giấu kỹ dưới gối. Nhưng cả đêm, cô không tài nào ngủ được. Từng câu chữ lại hiện lên trong đầu: “Mẹ nghe tiếng khóc ngoài góc vườn… không dám bước ra…”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi thẳng vào cuốn sổ bìa nâu. Lan siết chặt tay, tự nhủ:
“Mình phải ra góc vườn. Chỉ ở đó mới có câu trả lời. Nếu Hoàng thật sự còn sống, hay nếu anh đã chết… thì mọi dấu vết đều nằm ở đó.”

Ngoài kia, gió nổi lên từng cơn, lá xào xạc như tiếng thì thầm. Và cánh cổng sắt ở cuối vườn khẽ kêu kẽo kẹt, như thể có ai vừa chạm vào.

Lan rùng mình, kéo chăn che ngang ngực. Nhưng đôi mắt vẫn sáng rực trong đêm – ánh sáng của một người đã bước một nửa vào con đường không lối thoát: con đường truy tìm sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×