bí mật bên giếng đá

Chương 11: Đêm Nghe Tiếng Khóc Trong Vườn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, trăng non treo lơ lửng, mờ nhạt như một vết sẹo trên bầu trời đen đặc. Gió từ ngoài đồng ùa về, luồn qua từng kẽ lá, rít lên những âm thanh khô khốc, nghe như tiếng ai oán.

Lan ngồi bên cửa sổ, bàn tay ôm chặt cuốn nhật ký cũ của mẹ. Những dòng chữ run rẩy kia cứ văng vẳng trong đầu:

“Mẹ nghe tiếng khóc ngoài góc vườn… Mẹ không dám bước ra…”

Cô nuốt khan, mắt nhìn về cuối vườn, nơi có cánh cổng sắt rỉ sét bị khóa kín. Từ nhỏ, cha luôn cấm tiệt cô bén mảng tới đó. Nhưng giờ đây, trái tim cô thôi thúc dữ dội: nếu muốn biết sự thật về anh Hoàng, cô phải ra đó, đêm nay.

Gần nửa đêm, khi cha đã ngủ say, Lan khẽ khoác áo, cầm đèn pin nhỏ giấu trong túi áo, rồi nhẹ nhàng bước ra sân.

Không gian ngoài trời tối đen, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt hắt xuống những tán cây già. Mỗi bước chân trên nền gạch rêu như vang lên từng tiếng gõ chậm rãi.

Lan tiến dần về phía cánh cổng sắt. Mùi sắt gỉ ngai ngái trộn lẫn với mùi đất ẩm bốc lên nồng nặc. Cô đưa tay chạm vào ổ khóa cũ kỹ. Nó đã mòn, nhưng lạ thay, không hề khóa chặt. Chỉ cần đẩy nhẹ, cánh cổng phát ra một tiếng kẽo kẹt rùng rợn, rồi hé mở.

Một luồng gió lạnh buốt lập tức ùa ra, thổi tắt cả ngọn đèn pin trên tay Lan. Cô hoảng hốt, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước vào.


Bên trong góc vườn phủ đầy cỏ dại, cao ngang người. Những gốc cây cổ thụ vặn vẹo như những cánh tay khổng lồ vươn lên từ lòng đất. Ánh trăng len lỏi qua kẽ lá, soi mờ mịt.

Lan rút chiếc bật lửa trong túi, châm lại ánh sáng. Lập tức, một cảnh tượng hiện ra khiến cô chết lặng: giữa khu vườn là một ụ đất nhô cao, cỏ mọc um tùm, như một nấm mộ vô danh.

Tim Lan thắt lại. Cô run run bước tới, từng hơi thở gấp gáp. Mùi đất ẩm ngai ngái khiến dạ dày cô cuộn lên.

Rồi… một âm thanh vang lên.

Hu… hu… hu…

Tiếng khóc trẻ con, khe khẽ, ai oán. Nó vang lên từ dưới lòng đất, ngay trước mặt Lan.

Cô rụng rời, toàn thân đông cứng. Mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng tai vẫn nghe rất rõ: tiếng nức nở, tiếng gọi yếu ớt lẫn trong gió.

“Lan…”

Lan choáng váng, hai chân khuỵu xuống. Tiếng gọi ấy… là giọng anh Hoàng ngày thơ bé. Giọng nói mà cô đã khao khát nghe lại suốt bao năm.

“Anh… Hoàng?” – cô bật khóc, bàn tay run rẩy chạm xuống mặt đất. “Anh… có phải thật sự ở đây không?”

Tiếng gió bỗng rít lên dữ dội. Lá cây xào xạc, cành khô gãy răng rắc. Âm thanh như trộn lẫn vào tiếng nức nở, lúc xa lúc gần, lúc rõ rệt đến mức như ngay bên tai.

“Cứu… anh…”

Lan hét lên, bật ngửa người ra sau. Con tim như vỡ toang, nước mắt tuôn xối xả.

Cô bò lùi lại, toàn thân run bần bật. Nhưng khi ánh trăng soi nghiêng qua, cô bỗng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên mép ụ đất – một cậu bé khoảng mười tuổi, gầy gò, mặc áo trắng, mái tóc ướt sũng, đôi mắt đen thẫm đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lan nấc nghẹn:
“Hoàng… anh thật sự… là anh sao?”

Cậu bé không trả lời, chỉ khóc. Đôi môi mấp máy, phát ra tiếng rên rỉ như gió thoảng.

Rồi, trong chớp mắt, hình ảnh ấy tan biến, để lại khoảng trống lặng ngắt.

Lan choáng váng, ngã khuỵu xuống cỏ. Tay cô vẫn run run nắm chặt cuốn nhật ký. Tim đập dồn dập, hơi thở đứt quãng.

Đúng lúc ấy, một bàn tay thô ráp bất ngờ chộp lấy vai cô từ phía sau.

“Lan!”

Cô thét lên, quay phắt lại. Là cha. Gương mặt ông hốc hác, ánh mắt đỏ ngầu. Ông kéo mạnh cô ra khỏi góc vườn, gầm gừ:
“Con điên rồi sao? Ai cho con bén mảng vào đây?”

Lan khóc nấc, giằng khỏi tay cha:
“Cha! Con nghe thấy tiếng khóc! Con thấy anh Hoàng… ngay đây, ngay trong vườn này!”

“Im đi!” – ông gào lên, tiếng như sấm nổ. “Trong vườn này không có ai hết! Hoàng… Hoàng đã… Không còn nữa!”

Ông dừng lại, hơi thở dồn dập. Ánh mắt rực cháy, pha lẫn giận dữ và đau đớn.

Lan gào lên, đôi mắt nhòe lệ:
“Cha nói đi! Đêm năm xưa… thật sự đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đã đi đâu? Vì sao mẹ nghe tiếng khóc, vì sao cả xóm đồn thổi? Có phải… anh đã chết ngay dưới mảnh đất này không?”

Cha đứng sững, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Một thoáng im lặng kéo dài, nặng nề như búa nện.

Rồi ông quay đi, giọng trầm khàn:
“Đừng hỏi nữa. Nếu còn tiếp tục… chính con cũng sẽ không yên đâu.”

Nói dứt, ông kéo sập cánh cổng sắt, khóa chặt lại. Tiếng khóa vang lên lạch cạch, lạnh buốt như cắt vào tim.


Đêm đó, Lan trở về phòng, toàn thân run rẩy. Nhưng trong lòng, ngọn lửa quyết tâm càng cháy dữ dội hơn.

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống cuốn nhật ký cũ. Giọt nước mắt rơi xuống bìa sổ, loang thành vết ướt.

Bên ngoài, gió vẫn rít qua khu vườn. Và trong tiếng gió, cô lại nghe văng vẳng âm thanh xé lòng:

“Cứu… anh…”

Lan gục đầu xuống, thì thầm:
“Anh ơi… em sẽ không bỏ cuộc. Em sẽ tìm ra sự thật. Cho dù góc vườn kia có chôn giấu thứ gì… em cũng phải biết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×