Buổi sáng sau đêm kinh hoàng ở góc vườn, Lan tỉnh dậy trong trạng thái rã rời. Mắt cô sưng mọng vì khóc, đầu óc như đặc quánh lại. Cha vẫn giữ thái độ lạnh lùng, gần như không nói chuyện với cô, chỉ cắm cúi làm việc ngoài sân.
Lan biết rõ ông đang giấu giếm điều gì. Nhưng hỏi nữa, chắc chắn ông sẽ nổi giận, thậm chí nhốt cô lại. Vậy nên cô chọn cách im lặng, nhưng trong lòng nung nấu ý chí phải tự mình tìm ra sự thật.
Buổi chiều hôm ấy, khi Lan ra giếng gánh nước, cô bất ngờ cảm thấy một luồng ánh mắt từ xa dõi theo mình. Quay phắt lại, cô bắt gặp bóng dáng một người đàn ông đứng tựa gốc cây xoan ở đầu ngõ.
Vẫn dáng người cao gầy ấy, gương mặt rám nắng, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả một bầu trời u uẩn. Đó chính là người lạ mà cô từng gặp ở chợ làng mấy hôm trước – người mang gương mặt thoáng giống Hoàng.
Tim Lan bất giác loạn nhịp. Cô đặt gánh nước xuống, run rẩy tiến lại gần. Người đàn ông khẽ nhếch môi, như muốn nói điều gì, rồi quay lưng bỏ đi.
Lan bối rối, vội vàng chạy theo.
Người đàn ông đi rất nhanh, rẽ vào con ngõ nhỏ rợp bóng tre. Lan cố gắng bám sát, tiếng dép lẹp xẹp vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Cuối cùng, ông dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang, mái ngói xô lệch, cánh cửa gỗ mục nát. Khi Lan vừa bước tới, ông quay lại, ánh mắt sâu hun hút như xoáy thẳng vào tim cô.
“Cô… là Lan phải không?” – giọng nói trầm khàn, run nhẹ.
Lan sững người, gật đầu:
“Vâng… còn anh… là ai? Tại sao anh lại giống anh trai tôi đến vậy?”
Người đàn ông im lặng hồi lâu, rồi cười nhạt, nụ cười chất chứa nỗi buồn khó tả:
“Anh trai cô? Hoàng… đúng không?”
Nghe đến cái tên ấy, Lan thoáng rùng mình.
“Anh biết anh Hoàng sao? Anh ấy… còn sống phải không?”
Người đàn ông nhìn xa xăm, giọng lạc đi:
“Có những sự thật… cô chưa sẵn sàng để biết. Nhưng tôi có thể nói cho cô một điều: Hoàng chưa bao giờ rời khỏi làng này.”
Lan há hốc miệng, tim đập dữ dội.
“Ý anh là sao? Anh Hoàng… vẫn ở đây ư?”
Người đàn ông khẽ cúi đầu, rồi tiến sát lại. Khoảng cách gần đến mức Lan ngửi thấy mùi khói thuốc và mùi đất bụi vương trên áo anh ta. Đôi mắt ấy… thật sự giống Hoàng đến rợn người.
“Cô hãy cẩn thận.” – anh ta thì thầm. – “Có những chuyện… không nên đào bới. Nếu không… sẽ phải trả giá.”
Nói dứt, anh ta quay đi, bỏ mặc Lan đứng ngẩn ngơ giữa ngõ.
Lan hoang mang cực độ. Cô vừa sợ hãi, vừa khao khát bám lấy người đàn ông ấy để tìm câu trả lời. Nhưng khi cô cố chạy theo, bóng anh ta đã biến mất sau rặng tre, nhanh như một cơn gió.
Lan thẫn thờ quay về, trong lòng đầy rối loạn. Câu nói kia ám ảnh không dứt:
“Hoàng chưa bao giờ rời khỏi làng này.”
Tối hôm ấy, Lan kể chuyện cho mẹ nghe trong lúc đút thuốc. Bà Thu đang yếu, mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh. Nhưng khi Lan nhắc đến “người đàn ông lạ”, mí mắt bà khẽ run, khóe môi mấp máy:
“Hoàng… phải không? Con… gặp Hoàng rồi ư?”
Lan chết lặng, ôm chặt tay mẹ:
“Mẹ! Vậy là anh ấy còn sống thật sao? Anh ấy ở đâu, mẹ nói cho con biết đi!”
Nhưng bà Thu chỉ lắc đầu yếu ớt, nước mắt tràn ra khóe mắt, rồi ngất lịm đi.
Lan bật khóc, cảm giác như sợi dây sự thật đang ở ngay trước mắt, nhưng lại bị kéo tuột đi trong màn sương mờ mịt.
Đêm xuống, Lan thao thức không ngủ. Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đôi mắt của người đàn ông kia – ánh mắt vừa đau đớn vừa quen thuộc đến nghẹt thở.
Có thể nào… đó chính là Hoàng? Anh trai của cô, sau bao năm bị vùi lấp, giờ trở về với một hình hài xa lạ?
Hay… đó chỉ là một kẻ đóng vai, lợi dụng sự thật bị che giấu để lừa gạt cô?
Lan nằm đó, lòng trĩu nặng. Bên ngoài, gió lại rít qua vườn, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ. Cô nhắm mắt, lẩm bẩm:
“Anh Hoàng… nếu thật sự là anh… xin anh đừng lẩn tránh em nữa. Em cần anh.”