bí mật bên giếng đá

Chương 13: Lời Cảnh Báo Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, mây đen kéo về che khuất cả ánh trăng. Ngôi nhà như chìm vào một biển tối đặc quánh, im lìm đến rợn người. Lan nằm trằn trọc mãi không ngủ, đầu óc cứ quay cuồng bởi những lời của người đàn ông lạ:

“Hoàng chưa bao giờ rời khỏi làng này.”

Mỗi chữ như kim châm vào da thịt. Lan trùm chăn kín người, nhưng càng cố trấn tĩnh thì tiếng gió rít ngoài vườn càng vang dội, như ai đang thì thầm gọi tên cô.

Khoảng nửa đêm, khi gió lặng bớt, Lan bỗng nghe một tiếng động khẽ vang lên bên cửa sổ. Cạch… cạch… như có vật gì gõ vào khung gỗ.

Cô giật mình ngồi dậy, tim đập loạn xạ. Tay run rẩy kéo rèm. Bên ngoài tối om, chỉ thấp thoáng bóng tre đung đưa. Nhưng ngay trên bệ cửa, có một vật nhỏ màu trắng.

Lan run run mở cửa sổ, thò tay nhặt lên. Đó là một mảnh giấy gấp vuông vức, ướt sũng hơi sương.

Cô mở ra, dưới ánh đèn dầu leo lét, dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên:

“Đừng tin bất kỳ ai. Ngay cả cha cô. Đêm 15, ra giếng cũ cuối xóm, sẽ có người chờ.”

Không ký tên. Chỉ một dòng cảnh báo lạnh lùng, khiến mồ hôi Lan túa ra khắp trán.

Cô siết chặt mảnh giấy, tim đập dồn dập. Người để lại chắc chắn là người đàn ông lạ. Nhưng sao lại nói “đừng tin cha”? Có nghĩa là… cha thật sự liên quan đến cái đêm Hoàng biến mất sao?

Lan gục xuống bàn, hai tay ôm đầu. Sự hoang mang, sợ hãi và hy vọng hòa trộn thành một mớ hỗn độn.

Ngay lúc ấy, tiếng động lạ vang lên từ ngoài vườn. Như có ai đó đang bước trên nền đất, chậm rãi, nặng nề.

Lan run lẩy bẩy, nín thở, ghé mắt nhìn qua khe cửa. Trong màn đêm, một bóng người thấp thoáng di chuyển dọc hàng cau, tiến về phía cổng vườn. Ánh trăng lờ mờ ló ra khỏi đám mây, soi một phần khuôn mặt – đó chính là người đàn ông lạ.

Anh ta đứng sững trước cổng, quay đầu nhìn thẳng về phía cửa sổ phòng Lan. Đôi mắt đen thẳm ánh lên thứ gì đó mơ hồ giữa buồn đau và cảnh báo.

Lan nắm chặt mảnh giấy trong tay, cảm giác như nghẹt thở.

Trong tích tắc, bóng anh ta biến mất sau lũy tre. Không một tiếng động, như thể chưa từng xuất hiện.

Lan ngồi phịch xuống giường, bàn tay run rẩy, mảnh giấy nhàu nát trong lòng bàn tay ướt mồ hôi. Lời cảnh báo kia vang lên trong óc:

“Đừng tin bất kỳ ai. Ngay cả cha cô.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô chợt nhớ đến ánh mắt cha khi kéo cô ra khỏi góc vườn: vừa giận dữ, vừa sợ hãi. Nhớ đến những lần ông nạt nộ mỗi khi cô nhắc tới Hoàng. Và cả câu ông buột miệng hôm trước: “Hoàng đã… không còn nữa.”

Nếu quả thật cha biết tất cả, và cha là người che giấu sự thật… thì người Lan tin tưởng nhất bấy lâu nay lại chính là kẻ khiến gia đình này tan nát.

Trời gần sáng, Lan mới chợp mắt được một lúc, trong cơn mơ chập chờn. Cô thấy Hoàng, bé bỏng với chiếc áo trắng, đứng bên giếng làng, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô. Phía sau, bóng người đàn ông lạ đứng khuất, giơ tay ra như muốn kéo cô đi.

Lan giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Mảnh giấy vẫn còn trong tay, chữ viết nhòe đi vì ướt. Nhưng bốn chữ “Đêm 15, giếng cũ” vẫn hiện rõ như khắc vào da thịt.

Cô thì thầm, giọng run run nhưng kiên định:
“Được… em sẽ đến. Dù là ai, em cũng phải biết sự thật.”

Chiều hôm ấy, cha bất ngờ hỏi:
“Lan, dạo này con có đi đâu lạ không? Sao ta cứ thấy con lén lút.”

Lan giật mình, vội đáp lảng:
“Không ạ… Con chỉ đi chợ, rồi qua bà Tư thôi.”

Ánh mắt cha nhìn xoáy vào cô, nghi hoặc. Một thoáng im lặng kéo dài, rồi ông chỉ gật gù, quay đi. Nhưng Lan cảm nhận rõ: cha đã bắt đầu cảnh giác.

Cô siết chặt nắm tay trong túi áo, nơi giấu mảnh giấy bí mật. Dù cha có giấu giếm gì, cô nhất định sẽ phơi bày.

Đêm 15 đang đến gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×