Đêm rằm.
Trăng tròn treo lơ lửng, sáng bạc, trải một lớp ánh sáng lạnh lẽo xuống làng quê tĩnh mịch. Con đường dẫn ra giếng cũ nằm ở cuối xóm heo hút, bị bỏ hoang từ lâu, chẳng mấy ai dám lui tới. Người già vẫn hay kể, nơi ấy từng có người chết đuối, linh hồn chưa siêu thoát, đêm đêm vẫn lẩn quẩn quanh miệng giếng.
Lan cắn chặt môi, siết mảnh giấy trong tay. Câu chữ run rẩy kia vẫn còn ám ảnh:
“Đêm 15, ra giếng cũ cuối xóm, sẽ có người chờ.”
Cô khoác áo tối màu, lén lút rời nhà khi cha đã ngủ. Từng bước chân đi trên con đường lát đá rêu, dưới ánh trăng lạnh, nghe như vọng ra những âm thanh rợn ngợp.
Con đường dẫn đến giếng càng lúc càng tối. Lũy tre già hai bên rì rào, bóng lá đan vào nhau như những ngón tay dài ngoẵng. Gió thổi qua, lá tre quất vào nhau, phát ra tiếng xào xạc như tiếng thì thầm ma mị.
Lan rùng mình. Cô kéo sát áo, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục bước.
Đến nơi, cảnh tượng hiện ra khiến cô nghẹn thở.
Giếng cũ nằm lọt thỏm giữa khoảng đất trống, quanh đó cỏ dại mọc um tùm. Thành giếng bằng đá ong đã vỡ vụn, phủ rêu xanh nhớp nháp. Trên mặt giếng, ánh trăng soi xuống, phản chiếu thành một vệt sáng mờ nhạt.
Không gian lặng ngắt. Không có ai.
Lan đứng chôn chân, tim đập loạn. Cô liếc quanh, gọi khẽ:
“Anh… có ở đây không? Là… người hôm trước…”
Không tiếng trả lời. Chỉ có gió lùa qua rặng tre, lạnh buốt.
Lan run run bước lại gần miệng giếng. Cô cúi xuống, ngọn đèn pin soi xuống lòng giếng tối om. Nước sâu, tĩnh lặng, mặt giếng loang loáng như một tấm gương đen.
Bất chợt – một tiếng tõm vang lên. Mặt nước gợn sóng.
Lan thét khẽ, lùi lại. Tim như rớt xuống.
Cô nhìn lại, thấy trong làn nước đang nổi lềnh bềnh một mảnh vải trắng, xoáy vòng vòng. Khi ánh đèn pin lia xuống, mảnh vải trông giống hệt tay áo trẻ con.
Lan nghẹn họng, nước mắt trào ra. Trong tích tắc, cô có cảm giác đang nhìn thấy cánh tay Hoàng vẫy vùng trong bóng tối sâu hun hút.
“Anh Hoàng!” – cô kêu gào, định lao xuống.
“Đừng!” – một giọng trầm cứng rắn vang lên sau lưng.
Lan quay phắt lại. Người đàn ông lạ đứng đó, dáng cao gầy, đôi mắt sáng lên trong đêm.
Anh ta bước tới, nắm chặt vai Lan, giọng gay gắt:
“Muốn chết sao? Giếng này từng nuốt mạng người rồi. Đừng tin vào những gì cô thấy.”
Lan nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:
“Nhưng… trong nước… tôi thấy anh Hoàng! Tôi thấy rõ ràng cánh tay anh ấy…”
Người đàn ông im lặng. Ánh mắt anh ta thoáng lay động, như đang kiềm nén điều gì.
Rồi anh quay đi, nhìn xuống giếng, giọng khàn đặc:
“Cô gái… đôi khi sự thật không nằm ở những gì mắt ta thấy, mà ở những gì người khác cố tình che giấu. Cái giếng này… có liên quan đến Hoàng. Nhưng nếu cô thật sự muốn biết, hãy chuẩn bị tinh thần. Con đường cô đang đi… không còn lối quay lại đâu.”
Lan cắn môi, giọng run rẩy nhưng dứt khoát:
“Dù có phải chết… tôi cũng muốn biết. Anh Hoàng là anh trai tôi. Tôi không thể bỏ mặc.”
Người đàn ông quay lại, nhìn cô chăm chú. Trong đôi mắt anh ta ánh lên một thứ tình cảm lạ lùng – vừa đau đớn, vừa thương xót, vừa như muốn che chở.
Anh ta rút từ túi áo ra một vật nhỏ, đặt vào tay Lan. Đó là chiếc khuy áo bằng đồng, cũ kỹ, khắc một chữ “H”.
Lan chết lặng. Cô nhận ra ngay – đây chính là chiếc khuy từng gắn trên áo của Hoàng ngày nhỏ, cái áo mà mẹ đã cặm cụi may, thêu chữ cái đầu tiên của tên anh.
Tim Lan nghẹn lại, nước mắt trào ra:
“Anh… thật sự còn sống sao? Hay… anh đã chết, chỉ còn lại những thứ này?”
Người đàn ông không trả lời. Anh siết chặt vai cô, giọng thấp xuống:
“Đừng cho ai biết chuyện đêm nay. Nhất là… cha cô. Ông ấy sẽ làm tất cả để ngăn cô tìm ra sự thật.”
Lan run bần bật, vừa sợ hãi vừa bùng lên sự phẫn nộ. Cô gật mạnh, siết chặt chiếc khuy áo trong tay, như nắm lấy một mảnh linh hồn của anh trai.
Người đàn ông lạ nhìn cô thêm một lần, rồi quay đi, bóng dáng hòa vào màn đêm, biến mất sau rặng tre.
Lan đứng sững, gió rít lạnh buốt sau lưng. Bên dưới giếng, mặt nước lại lăn tăn gợn sóng, phản chiếu ánh trăng vỡ nát thành muôn mảnh bạc.
Cô áp chiếc khuy áo lên ngực, thì thầm qua tiếng nấc:
“Anh Hoàng… em sẽ tìm ra anh. Dù ở đâu, dù là sống hay đã chết.”