bí mật bên giếng đá

Chương 16: Vật Thể Trong Giếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, Lan không ngủ.

Chiếc khuy áo bằng đồng vẫn nằm gọn trong tay cô, lạnh ngắt, như một mảnh chứng cứ sống động về sự tồn tại của anh trai. Nhưng hình ảnh cha ném bao tải xuống giếng vẫn ám ảnh dữ dội, như một bóng ma bám riết.

Trong bao tải đó là gì?
Một kỷ vật của Hoàng?
Một bằng chứng bị chôn giấu?
Hay… một phần sự thật kinh hoàng mà cha muốn vùi sâu?

Càng nghĩ, Lan càng thấy mình bị đẩy vào đường cùng. Nếu không làm rõ, cô sẽ mãi mãi bị ám ảnh.

Khoảng nửa đêm, khi cả nhà đã chìm trong im lặng, Lan lặng lẽ chuẩn bị. Cô lấy sợi dây thừng cũ giấu trong kho, cột chặt vào thắt lưng. Tay cầm đèn pin nhỏ, cô khoác thêm chiếc áo mỏng rồi lẻn ra ngoài.

Trăng mờ, mây đen trôi chậm, bóng tối như đặc quánh nuốt lấy mọi lối đi. Con đường dẫn ra giếng cũ quen thuộc, nhưng mỗi bước chân lại khiến tim Lan đập dồn dập như sắp vỡ tung.

Khi đến nơi, khung cảnh càng thêm rùng rợn.

Giếng cũ nằm đó, cô độc giữa khoảng đất trống, tỏa ra hơi lạnh ghê rợn. Gió rít qua, cỏ dại xung quanh lay động, phát ra những tiếng sột soạt như có bàn tay vô hình đang lẩn khuất.

Lan siết chặt đèn pin. Ánh sáng run rẩy chiếu xuống miệng giếng. Nước đen ngòm, mặt giếng phẳng lặng, nhưng Lan nghe như có tiếng thì thầm yếu ớt vọng lên từ tận đáy sâu.

“Lan… đừng xuống… nguy hiểm…”

Cô rùng mình, nhưng lập tức tự trấn an. Đó chỉ là ảo giác. Chỉ là do mình quá sợ hãi.

Lan buộc chặt sợi dây thừng quanh thân cây cau gần đó, thắt nút cẩn thận. Hít một hơi dài, cô ngồi lên thành giếng, ánh mắt căng thẳng dõi xuống khoảng tối hun hút bên dưới.

“Anh Hoàng… nếu anh còn ở đây… hãy cho em thêm một dấu hiệu.” – Lan thì thầm, rồi từ từ trượt xuống.

Tiếng dây cọ xát với thành giếng rít lên ken két. Lạnh buốt. Mùi rêu, mùi nước tù, mùi ẩm mục xộc lên khiến Lan nghẹn thở.

Ánh đèn pin lia qua những phiến đá ong loang lổ rêu xanh, từng giọt nước rơi tí tách xuống mặt giếng.

Lan tiếp tục hạ xuống, từng chút, từng chút một. Tim cô nện dồn dập, bàn tay run rẩy siết dây.

Cuối cùng, chân cô chạm vào mặt nước lạnh ngắt.

Lan đứng trên một gờ đá nhô ra trong lòng giếng, ánh đèn pin soi mờ mờ mặt nước. Cô nhìn quanh, rồi cúi xuống, đưa đèn rọi sâu.

Bất chợt, một thứ gì đó lấp lánh dưới đáy nước.

Lan nín thở, tim như ngừng đập. Cô quỳ xuống, thò tay xuống dòng nước lạnh buốt, khua quanh. Khi tay chạm phải vật cứng, cô rùng mình.

Kéo mạnh lên, nước nhỏ tong tong, hiện ra một hộp gỗ nhỏ đã mục nát, đầy rêu.

Lan run rẩy mở nắp. Bên trong là vài mảnh giấy ướt nhẹp, chữ viết nhòe nhoẹt, và một vật kim loại sáng mờ.

Cô đưa sát đèn pin, mắt mở to:

Đó là một con dao nhỏ, chuôi khắc chữ “T” – chữ cái đầu của tên cha.

Lan chết lặng. Cổ họng nghẹn ứ.
Cha đã ném con dao này xuống giếng? Tại sao? Có phải… đây là hung khí trong “cái đêm năm xưa”?

Trong lúc Lan còn bàng hoàng, thì từ phía trên giếng, vang lên tiếng động.

Cô ngẩng phắt đầu.

Ánh trăng ló ra khỏi mây, soi rõ một bóng người đang đứng trên thành giếng.

Tim Lan thắt lại. Bóng dáng ấy… rất quen.

Đúng là cha!

Ông Tấn đứng đó, khuôn mặt tối sầm, đôi mắt sắc như dao. Giọng ông vang xuống, rít qua kẽ răng:
“Lan! Tại sao con lại ở đây?”

Lan run rẩy, vội giấu con dao vào túi áo. Cố giữ bình tĩnh, cô đáp, giọng nghẹn:
“Con… con chỉ muốn biết sự thật về anh Hoàng! Cha giấu con đến bao giờ? Con không tin… anh ấy đã chết.”

Ông Tấn im lặng một lúc lâu. Ánh mắt ông nhìn xoáy xuống, phức tạp giữa giận dữ và sợ hãi.

Rồi ông quát lớn, giọng vang vọng trong lòng giếng:
“Ra khỏi đó ngay! Con không được phép động vào quá khứ này. Nó sẽ hủy diệt tất cả chúng ta!”

Lan cắn môi, nước mắt lăn dài. Nhưng tay cô siết chặt con dao trong túi, cảm giác lạnh lẽo truyền lên tim.

Cô nhìn thẳng lên cha, nói trong nước mắt:
“Cha… càng cấm, con càng biết cha đang giấu điều gì. Con sẽ không dừng lại. Dù có phải chết dưới giếng này, con cũng phải tìm ra sự thật.”

Cả khoảng không tĩnh lặng.

Ông Tấn đứng sững, ánh trăng hắt lên gương mặt ông, phơi bày một nỗi đau đớn không tên. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc thoáng qua, Lan thấy ánh mắt ông lóe lên… sự tuyệt vọng và tội lỗi.

Lan bám dây trèo lên, tay run rẩy nhưng ánh mắt kiên định.

Khi cô vừa leo ra khỏi giếng, cha đã quay đi, sải bước vào màn đêm, bóng dáng nặng nề như gánh trên vai một bí mật khủng khiếp.

Lan ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Con dao trong tay lạnh buốt, nặng trĩu như cả bầu trời đổ xuống.

Cô thì thầm, trong tiếng gió rít qua hàng tre:
“Anh Hoàng… em đã có manh mối. Con đường này nguy hiểm, nhưng em sẽ không quay đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×