Lan ngồi trong phòng, ánh đèn dầu hắt ra thứ ánh sáng vàng mờ nhạt. Trên bàn, con dao nhỏ vừa được lấy ra từ chiếc hộp gỗ trong giếng nằm im lìm, lạnh lẽo như một sinh vật chết.
Chuôi dao bằng gỗ đã mục, khắc chữ “T” sâu hoắm. Chữ cái đầu tiên của tên cha. Mỗi lần nhìn vào, tim Lan lại thắt nghẹn.
Cô đưa tay run rẩy sờ lưỡi dao. Mặc dù han gỉ, trên bề mặt thép vẫn còn những mảng đen sẫm bám chặt. Khi ánh đèn dầu hắt vào, chúng loang loáng, gợn lên thứ ánh sắc ám ảnh.
Lan nuốt khan. Một ý nghĩ lóe lên khiến cô lạnh toát người:
Đây… đây là máu.
Cô lấy khăn khô, lau thật nhẹ. Thứ bám trên dao cứng như đã ăn sâu vào kim loại, nhưng càng lau, màu đỏ sẫm càng hiện rõ.
Lan nghẹn ngào, đôi mắt nhòe lệ. Bàn tay run rẩy đến mức suýt làm rơi con dao.
“Máu… của ai?” – cô lẩm bẩm, cổ họng nghẹn lại.
Nếu là máu của Hoàng… thì nghĩa là anh đã bị thương, thậm chí… bị giết. Và hung khí, lại chính là con dao của cha.
Lan buông phịch xuống ghế, tay ôm đầu, hơi thở gấp gáp. Không gian trong phòng như co rút lại, bức bách, ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, Lan lấy lại bình tĩnh. Cô quyết định giấu con dao thật kỹ.
Cô lấy một mảnh vải cũ quấn nhiều lớp, đặt nó vào đáy hòm gỗ nhỏ của mình, rồi phủ lên bằng vài bộ quần áo. Nhưng dù đã che giấu, cô vẫn thấy ánh nhìn của cha như lơ lửng quanh phòng, soi mói từng hơi thở của mình.
Lan biết, cha sẽ không để yên. Ông đã thấy cô ở giếng. Có thể ông đoán cô đã tìm được con dao. Và nếu thật sự con dao là hung khí, cha sẽ tìm cách lấy lại.
Ý nghĩ ấy khiến cô rùng mình, ôm chặt hòm gỗ vào lòng như ôm một bí mật sinh tử.
Ngày hôm sau, bầu trời u ám, mây xám phủ kín.
Trong bữa cơm, cha ngồi trầm lặng, đôi mắt luôn liếc sang Lan. Ánh nhìn ấy không còn đơn thuần là nghi ngờ, mà giống như cảnh cáo, giống như muốn dò hỏi.
Bà Thu – mẹ cô – thì ngày càng yếu, ho nhiều hơn, nhưng đôi lúc ánh mắt bà hướng về cha lại ẩn chứa nỗi sợ hãi khó tả. Lan nhận ra, mẹ biết nhiều hơn những gì bà từng nói.
Khi cha rời bàn, Lan khẽ đặt tay lên tay mẹ, thì thầm:
“Mẹ… đêm qua con đã tìm thấy một con dao trong giếng… chuôi có khắc chữ T. Trên lưỡi dao còn dính máu…”
Bà Thu run lên, đôi mắt mở to, bàn tay gầy guộc siết chặt lấy con gái. Môi bà mấp máy, nhưng chỉ bật ra những tiếng đứt quãng:
“Lan… con… không được… để ông ấy biết…”
Bà ho sặc sụa, nước mắt trào ra, rồi gục xuống. Lan vội vàng đỡ, nhưng mẹ đã lắc đầu, không nói thêm được nữa.
Lời nói dở dang ấy như một nhát dao khác đâm vào tim Lan.
Chiều tối, Lan đem con dao ra soi kỹ hơn dưới ánh sáng mạnh. Cô nhận ra, ngoài vết máu, lưỡi dao còn có một vết nứt nhỏ, giống như từng va chạm mạnh vào xương hay đá cứng.
Đầu óc cô quay cuồng. Càng nhìn, càng thấy hình ảnh Hoàng bé bỏng hiện ra, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay giơ lên, rồi lưỡi dao bổ xuống…
“Không… không thể nào…” – Lan bật khóc, ôm mặt, nhưng tay vẫn nắm chặt con dao, không thể buông.
Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ, Lan nghe tiếng động ngoài vườn.
Loạt soạt… loạt soạt…
Tiếng chân ai đó bước quanh hiên nhà. Cô nín thở, tim đập dồn dập. Nhẹ nhàng mở rèm, Lan liếc ra ngoài.
Trong ánh trăng mờ, cô thấy bóng cha đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía phòng mình.
Ông đứng rất lâu, rồi quay đi.
Lan siết chặt con dao trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cô hiểu: cha đã bắt đầu nghi ngờ thực sự.
Suốt đêm, Lan không tài nào chợp mắt. Trong đầu cô chỉ xoáy đi xoáy lại một câu hỏi:
Máu trên con dao… là của ai?
Nếu đó là máu của Hoàng – thì cha chính là kẻ đã…
Nếu không phải… thì rốt cuộc, đêm năm xưa đã xảy ra chuyện gì?
Cô áp con dao lên ngực, nước mắt lăn dài, thì thầm:
“Anh Hoàng… xin hãy cho em một dấu hiệu. Em không biết còn có thể tin ai ngoài anh nữa.”
Ngoài kia, gió lùa qua hàng tre, vang lên như tiếng khóc nức nở.