bí mật bên giếng đá

Chương 3: Góc Vườn Bị Cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lan dậy sớm hơn thường lệ. Tiếng gà gáy dồn dập, tiếng chổi tre cha quét sân cọ xào xạc, mùi khói bếp thoang thoảng bay khắp ngõ. Mẹ vẫn ngủ, hơi thở yếu ớt. Lan khẽ kéo chăn cho bà, rồi rón rén bước ra hiên.

Ánh nắng đầu ngày còn nhạt, sương sớm vương trên những ngọn cỏ. Lan đứng lặng nhìn ra khu vườn phía sau. Từ cửa sổ phòng mẹ, cô đã thấy nơi ấy hôm qua: một khoảng đất tối, âm u, cây cối um tùm, khác hẳn sự tươi sáng ở phía trước. Cô cảm giác có điều gì hút mình, vừa tò mò vừa bất an.

Ngập ngừng giây lát, Lan quyết định men theo lối nhỏ vòng ra sau nhà.

Con đường dẫn tới khu vườn phủ đầy lá khô. Bụi tre rì rào, vài cành khô quẹt vào áo cô nghe rợn ngợp. Đến gần hơn, cô thấy bức tường thấp loang lổ rêu xanh, bên trên leo đầy dây mơ, dây bìm. Qua khe hở, lấp ló một vài gốc cây cổ thụ, rễ trồi lên ngoằn ngoèo như những bàn tay khổng lồ cắm xuống đất.

Lan nuốt khan, tay chạm vào cánh cổng gỗ cũ kỹ dẫn vào khu vườn. Nó khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.

Cô đưa tay, nhưng chưa kịp chạm thì một giọng quát lạnh lẽo vang lên sau lưng:

“Lan! Mày làm gì ở đó?”

Lan giật bắn, quay lại. Cha đứng sừng sững, ánh mắt như lửa đốt, tay cầm chiếc rựa vẫn còn dính nhựa cây. Gân xanh nổi trên trán ông.

“Con… con chỉ muốn đi ra sau vườn xem… Lâu rồi con không về, con nhớ…” – Lan ấp úng.

“Không có gì để xem cả!” – ông gằn giọng, bước nhanh tới, nắm chặt vai cô kéo ra. “Tao đã nói bao nhiêu lần, không được bén mảng tới chỗ này!”

Lan đau điếng, vùng vằng:
“Nhưng tại sao hả cha? Đó cũng là đất nhà mình, con có quyền đi mà!”

Ánh mắt ông lóe lên tia giận dữ. Trong khoảnh khắc, Lan tưởng ông sẽ giơ rựa lên. Nhưng rồi, ông chỉ nghiến răng, đẩy mạnh cô ra xa, giọng lạnh như băng:

“Muốn ở lại thì im lặng. Nếu không thì cút về thành phố đi.”

Nói xong, ông khóa chặt cổng gỗ bằng một ổ khóa sắt to tướng, rồi vác rựa đi thẳng, không ngoái lại.

Lan đứng sững, tim đập loạn. Vai đau nhói, nhưng đau hơn là cảm giác bị xua đuổi. Cô nhìn cánh cổng rỉ sét kia, trong lòng trào dâng nỗi ấm ức.

Tại sao cha lại sợ cô vào đó đến vậy? Chẳng lẽ trong khu vườn có thứ gì khủng khiếp đến mức phải giấu kín?

Buổi trưa, Lan ngồi ăn cơm với mẹ. Bà ăn được rất ít, thi thoảng ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt hiền lành nhưng xa xăm. Lan định kể lại chuyện sáng nay, nhưng khi nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ, cô lại thôi.

Thay vào đó, cô khẽ hỏi:
“Mẹ ơi… ngày xưa con có anh chị em gì không?”

Mẹ thoáng giật mình, thìa cháo rơi xuống bát, nước bắn ra bàn. Bà run run:
“Sao con lại hỏi vậy?”

“Con chỉ… con chỉ tò mò thôi. Tại con thấy trong nhà ít ảnh cũ. Hồi nhỏ con không nhớ rõ.” – Lan chống chế, nhưng tim đập thình thịch.

Mẹ im lặng rất lâu, rồi thở dài:
“Con chỉ cần nhớ rằng… dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn yêu con. Chỉ cần vậy thôi.”

Lan nghẹn ngào. Câu trả lời chẳng phải là câu trả lời, mà càng làm cô thêm chắc chắn: trong gia đình này từng có một bóng hình bị xóa bỏ.

Chiều muộn, Lan mang quần áo ra giặt ở giếng sau. Trời đang hửng nắng thì bất chợt mây đen kéo đến, gió nổi lên rào rạt. Từ phía vườn sau, tiếng lá xào xạc như tiếng thì thầm. Cô rùng mình, ngẩng nhìn.

Giữa cơn gió, Lan thấy một bóng dáng nhỏ bé lướt ngang qua bên trong vườn – mờ nhạt, thoáng chốc rồi biến mất. Tim cô thắt lại, hai chân run bần bật.

“Có… có ai trong đó sao?” – cô thì thào.

Nhưng nhìn kỹ lại, chỉ thấy những tán cây rung lắc. Không bóng người, không tiếng động nào khác ngoài tiếng gió rít.

Lan nuốt nước bọt, ôm chặt chậu quần áo, chạy vội vào nhà. Trong đầu vang vọng một câu hỏi: Phải chăng… đó là Hoàng?

Đêm ấy, cô ngồi bên giường mẹ, cầm tay bà. Mẹ thiêm thiếp ngủ, hơi thở nặng nhọc. Ngoài kia, trăng non lấp ló, bóng khu vườn đổ dài trên mặt đất, u tối.

Lan khẽ thì thầm:
“Con sẽ tìm ra sự thật, mẹ ạ. Cho dù cha không cho phép, cho dù con phải tự mình đối diện…”

Trong khoảnh khắc ấy, cô biết, chuyến trở về này sẽ không bình yên. Góc vườn kia không chỉ là một khoảng đất bị bỏ quên, mà chính là nơi chôn giấu quá khứ của gia đình – một quá khứ đang dần thức dậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×