Buổi sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ. Cả đêm cô gần như không chợp mắt, hình ảnh người đàn ông lạ cùng những lời nói ám ảnh cứ xoáy vào tâm trí.
Cô bước xuống bếp. Trên bàn, cha đã ngồi đó, lưng thẳng, ánh mắt sâu thẳm. Ông không nói, chỉ chậm rãi uống chén trà, nhưng mỗi khi Lan nhìn lên, cô lại bắt gặp ánh nhìn soi mói, lạnh lùng của ông.
Không khí trong nhà nặng nề đến ngột ngạt.
“Lan.” – giọng ông vang lên trầm đục, phá vỡ sự im lặng.
“Dạ… cha gọi con?” – Lan giật mình.
“Đêm qua… con đã ra ngoài, đúng không?”
Tim Lan thắt lại. Cô cố giữ bình tĩnh, cúi mặt xuống bát cháo.
“Con… chỉ ra hiên hít thở. Dạo này khó ngủ quá.”
Cha gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhịp đều đều. Mỗi tiếng gõ như dội thẳng vào ngực Lan.
“Con không được đi lang thang trong đêm. Ngoài kia… có nhiều thứ không nên chạm vào.”
Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt con gái, như muốn xuyên thấu tất cả.
“Đặc biệt là… giếng cũ.”
Lan nghẹn thở. Tay cầm thìa suýt đánh rơi. Cô vội cúi xuống, che đi ánh mắt hoảng loạn.
Cả ngày hôm đó, cha gần như không rời mắt khỏi Lan. Mỗi khi cô đi ra vườn, ông lại xuất hiện gần đó, giả vờ chẻ củi, sửa hàng rào, nhưng ánh nhìn vẫn bám theo từng bước.
Lan cảm thấy mình như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, mọi cử động đều bị kiểm soát.
Chiều muộn, khi Lan vừa bước vào phòng, cô chết lặng: cha đang đứng ngay giữa phòng, hòm gỗ của cô đã bị mở tung.
“Cha!” – Lan bật kêu, chạy đến.
Ông quay lại, gương mặt lạnh như băng.
“Con giấu cái gì trong này?” – giọng ông khàn khàn, không còn kiềm chế.
Lan lao tới, ôm lấy hòm gỗ, nhưng cha đã kịp lôi ra vài mảnh giấy rách. Ông cầm lên, nheo mắt nhìn, rồi siết chặt tay đến mức mảnh giấy nhàu nát.
“Con… lấy những thứ này từ giếng đúng không?” – ông gằn giọng.
Lan run rẩy, toàn thân lạnh toát. Cô lắp bắp:
“Con… chỉ tình cờ thấy… Con không hiểu gì cả…”
Ánh mắt cha rực lửa. Ông giáng mạnh tay xuống bàn, khiến chén nước vỡ tung tóe.
“Không hiểu? Con dám nói dối ta à?!”
Lan rụt lại, nước mắt ứa ra, giọng nghẹn ngào:
“Cha… rốt cuộc, Hoàng… đã xảy ra chuyện gì?”
Một thoáng, gương mặt cha biến sắc. Đôi mắt ông thoáng run lên, rồi lập tức trấn tĩnh.
“Đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó trong nhà này.” – ông lạnh lùng, từng chữ dằn xuống.
“Con nghe rõ chưa, Lan?”
Lan ôm chặt hòm gỗ vào ngực, gào lên:
“Nhưng con có anh ấy! Con nhớ có lần anh dắt con đi hái ổi sau vườn! Con không điên, con không bịa đặt!”
Cha giơ tay, định tát. Bàn tay to, gân guốc giơ lơ lửng, dừng lại ngay trước má Lan.
Trong giây phút ấy, Lan thấy rõ đôi mắt ông đỏ ngầu, chứa đầy sự giằng xé. Nhưng rồi ông hạ tay, xoay người bỏ đi.
Cánh cửa phòng đóng sầm, để lại khoảng không lạnh ngắt.
Lan ngồi bệt xuống đất, ôm lấy hòm gỗ run bần bật. Những mảnh giấy còn sót lại trong tay bị thấm nước mắt, nhòe thêm.
Cha đã biết. Tất cả những gì cô đào bới, cha đã thấy. Từ giờ, ông sẽ giám sát từng bước đi của cô.
Cảm giác ngột ngạt, sợ hãi khiến Lan gần như nghẹt thở. Nhưng giữa bóng tối ấy, một ngọn lửa khác bùng lên trong lòng: quyết tâm.
Cô thì thầm, giọng run run nhưng cứng rắn:
“Cha có thể giấu… nhưng con nhất định sẽ tìm ra. Anh Hoàng… em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Ngoài kia, bóng đêm buông xuống. Gió lùa qua khe cửa, mang theo tiếng động lạ – như ai đó đang bước quanh hiên, lặng lẽ chờ đợi.
Lan biết, kể từ giờ, cả trong nhà lẫn ngoài vườn, cô đều không còn chốn an toàn.