Đêm đó, Lan ngồi thu mình trong phòng, ôm hòm gỗ chặt đến nỗi các khớp ngón tay tê cứng. Cả người run rẩy, mắt vẫn đỏ hoe sau cuộc đối đầu với cha. Những mảnh giấy rách giờ chỉ còn một phần, nhiều đoạn đã mất vĩnh viễn trong tay ông. Nhưng những gì còn sót lại vẫn xoáy sâu vào tim cô:
“…Hoàng… ta phải chôn giấu…”
“…giếng cũ… đêm mưa năm ấy…”
Lan nhắm mắt, cố ngăn nước mắt, nhưng nỗi bất an cứ dâng trào. Cô biết cha sẽ không dừng lại. Từ nay, mọi cử chỉ của cô đều nằm trong tầm mắt ông.
Ngoài kia, tiếng gió luồn qua hàng tre kẽo kẹt, tiếng chó sủa xa xa vọng về. Lan chợt thấy rùng mình. Cô khẽ kéo rèm, liếc ra ngoài sân.
Trong ánh trăng lờ mờ, một cái bóng lướt qua góc vườn.
Tim cô thắt lại. Là người đàn ông lạ.
Ông ta đứng cạnh gốc xoài cũ – nơi lần trước xuất hiện – nhưng không tiến lại gần. Chỉ khẽ ngước lên nhìn cửa sổ phòng Lan, đôi mắt sáng mờ trong ánh trăng, như ra hiệu.
Lan vội bịt miệng, nén tiếng kêu. Cô sợ cha nghe thấy.
Người đàn ông đưa tay, thả xuống đất một vật gì đó, rồi chậm rãi quay lưng, bước về hướng con đường mòn sau vườn. Bóng ông nhanh chóng hòa vào màn đêm, tan biến như chưa từng tồn tại.
Lan do dự một lúc lâu. Rồi cô hít một hơi, khẽ mở cửa, rón rén đi ra.
Dưới gốc xoài, trên nền đất ẩm còn vương sương, một vật nhỏ lấp lánh ánh trăng. Lan nhặt lên: một mảnh sành cũ, khắc vội vài nét thô ráp.
Trên đó, rõ ràng có khắc:
“Đêm rằm – giếng đá cuối làng.”
Lan siết chặt mảnh sành, tim đập như trống. Đây là lời hẹn. Người đàn ông ấy muốn gặp cô vào đêm rằm, chỉ vài ngày nữa, tại chiếc giếng bỏ hoang cuối làng.
Cả đêm, Lan không ngủ. Cô nằm thao thức, ánh mắt dán vào mảnh sành giấu dưới gối. Mỗi khi chợp mắt, trong đầu cô lại vang lên giọng trầm khàn của người đàn ông:
“Có những người… đã chết từ lâu, dù thân xác còn tồn tại.”
Cùng lúc đó, hình ảnh cha lạnh lùng gầm lên:
“Đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó trong nhà này.”
Lan thấy mình như đứng giữa hai thế giới: một bên là bóng tối cha tạo ra để chôn vùi sự thật, một bên là bóng hình bí ẩn kéo cô đến gần lời giải đáp.
Cô thì thầm trong nước mắt:
“Anh Hoàng… nếu người ấy thật sự là anh, xin hãy cho em biết. Em sẽ đến… cho dù cha có giết em đi nữa.”
Ngày hôm sau, cha càng lạ lùng hơn. Ông không quát mắng Lan, cũng không đả động gì đến chuyện giấy rách. Nhưng ánh mắt ông – mỗi lần lướt qua con gái – lại giống như lưỡi dao kề sát cổ.
Lan biết, ông đang quan sát, đang chờ đợi sơ hở.
Cô càng phải cẩn thận hơn.
Tối đến, khi cha ngủ, Lan khẽ lôi mảnh sành ra, soi dưới ánh đèn dầu. Nét khắc tuy nguệch ngoạc, nhưng chắc chắn được viết bằng dao nhọn – có lẽ chính con dao mà cô đang giữ.
Mỗi đường khắc như chứa đựng vội vã, tuyệt vọng, nhưng cũng mang theo niềm hy vọng mong manh.
Lan vuốt ve mảnh sành, tim run lên. Đêm rằm chỉ còn hai ngày.
Cô tự hỏi: Người đàn ông ấy sẽ nói gì? Sẽ xác nhận anh Hoàng còn sống, hay chỉ mang đến một sự thật còn khủng khiếp hơn?
Bên ngoài, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, gió thổi qua mái nhà rít lên những âm thanh kỳ quái, như lời cảnh báo.
Lan siết chặt mảnh sành, khẽ thề:
“Dù thế nào… em cũng phải đi.”
Đêm ấy, khi vừa chìm vào giấc ngủ chập chờn, Lan choàng tỉnh bởi tiếng động ngoài cửa sổ.
Lạch cạch… lạch cạch…
Cô mở mắt, thấy bóng ai đó thấp thoáng qua khung kính. Tim thắt lại. Nhưng khi bật dậy nhìn kỹ, chỉ còn khoảng sân tối đen, vắng lặng.
Lan run rẩy, bàn tay nắm lấy mảnh sành dưới gối, như nắm lấy sợi dây mong manh nối cô với sự thật.
Một lần nữa, cô chắc chắn: người đàn ông kia không đơn giản chỉ là một kẻ xa lạ. Ông ta nắm giữ bí mật lớn nhất của gia đình này.
Và đêm rằm tới đây – sẽ là khoảnh khắc quyết định.