Căn nhà tối om, chỉ còn ánh đèn dầu leo lét nơi gian giữa. Mùi thuốc sắc phả ra nồng nặc, quyện cùng hơi ẩm của trời đêm. Lan ngồi cạnh giường, đôi mắt mỏi mệt dõi theo hơi thở gấp gáp của mẹ.
Bà Thu những ngày này yếu hẳn. Da bà tái nhợt, những ngón tay gầy guộc khẽ co giật như cố nắm giữ một thứ gì vô hình. Từ khi Lan trở về, bà hay rơi vào trạng thái mơ màng, nói mê không kiểm soát, nhưng đêm nay có vẻ khác – hơi thở dồn dập, khuôn mặt nhăn nhúm trong đau đớn, khiến Lan sợ hãi.
— Mẹ… mẹ ơi, cố gắng thở đi ạ… Con đây, Lan đây… — Lan run run, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ.
Bà Thu hé mắt, đôi tròng đục ngầu lạc thần, nhìn Lan mà như xuyên qua cô, nhìn về một khoảng tối xa xăm nào đó. Rồi bất ngờ, bà bật thốt:
— Hoàng… đừng đi ra ngoài… trời tối… mẹ… mẹ xin con…
Lan chết lặng. Tim cô đập dồn dập. Lần đầu tiên bà gọi tên anh trai rõ ràng đến vậy.
— Hoàng…? Mẹ, anh Hoàng là ai? Con… con chưa từng biết anh…
Bà Thu không trả lời, chỉ run rẩy nhiều hơn. Bàn tay co giật bấu lấy cổ tay Lan, như cố níu giữ mạng sống. Những lời ú ớ từ đôi môi khô nứt bật ra, ngắt quãng nhưng rõ ràng:
— Đêm… năm ấy… máu… giếng đá…
Lan tái mặt. Từng chữ như mũi dao xoáy vào tim.
— Máu? Giếng đá? Mẹ… xin mẹ nói cho con biết! Anh Hoàng… anh còn sống không?
Nước mắt Lan trào ra, rơi xuống tay mẹ. Cô lắc mạnh vai bà, bất chấp sợ hãi.
Bà Thu nấc nghẹn, như bị một sức mạnh vô hình bóp nghẹt lồng ngực. Rồi bất ngờ bà bật khóc nức nở, giọng như tiếng gió rít qua khe cửa:
— Không phải cha con… không phải… lỗi… ở…
Bà nghẹn lại, hơi thở dồn dập. Lan hoảng loạn, hét toáng:
— Cha con làm gì? Lỗi của ai? Mẹ nói đi! Mẹ ơi!
Nhưng bà Thu chỉ gục xuống, mắt đảo liên hồi, môi run rẩy như lặp lại trong cơn ác mộng:
— Đừng… đừng đưa nó đi… đêm ấy… máu chảy… Hoàng… đừng!
Lan cứng người, toàn thân lạnh buốt. Cô cảm giác như mình vừa nghe được một bí mật động trời, nhưng mảnh ghép lại vỡ nát, không đủ để ghép thành bức tranh.
Tiếng động ngoài cửa vang lên khiến Lan giật bắn. Cô quay phắt lại.
Cha đang đứng đó, bóng ông sừng sững trong ánh đèn dầu, đôi mắt tối thẳm như hố sâu không đáy.
Lan hoảng hốt, siết tay mẹ, che chắn cho bà như thể ông sẽ làm hại.
— Cha… cha đứng nghe từ bao giờ?
Ông không trả lời. Chỉ bước chậm rãi đến bên giường, ánh mắt không rời khuôn mặt vã mồ hôi của bà Thu. Một thoáng, Lan thấy trên gương mặt chai sạn của ông lóe lên sự hoảng hốt… rồi biến mất, thay bằng sự lạnh lùng.
Ông cúi xuống, chỉnh lại chăn cho bà, khẽ nói:
— Mẹ con bệnh nặng, nói linh tinh. Đừng tin những lời đó.
— Nhưng cha… — Lan bật dậy, mắt đỏ hoe — bà vừa gọi tên anh Hoàng! Bà nhắc đến giếng đá, nhắc đến máu! Cha… cha còn định giấu con đến bao giờ?
Ông khựng lại. Trong đôi mắt u ám thoáng qua một tia giận dữ, nhưng ông kìm nén, chỉ lắc đầu:
— Đừng nhắc lại cái tên đó nữa. Mẹ con không chịu nổi đâu.
Lan cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào. Cô thấy trong giọng cha run run một chút… không hẳn là tức giận, mà giống sợ hãi.
Sợ hãi điều gì? Sự thật? Hay quá khứ đẫm máu mà ông đang cố chôn vùi?
Sau khi cha rời đi, Lan ngồi thụp xuống bên giường, lau mồ hôi cho mẹ. Bà Thu ngủ mê man, hơi thở khò khè, nhưng đôi môi vẫn mấp máy như thì thầm:
— Hoàng… đừng đi…
Lan áp trán vào bàn tay gầy gò ấy, tim thắt lại. Cô hiểu rằng mẹ biết nhiều hơn những gì bà dám nói. Và có lẽ chính vì thế, bà mới kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Trong đầu Lan vang lên từng mảnh ghép:
Hoàng… đêm năm ấy… máu… giếng đá… không phải cha con…
Vậy thì ai? Ai mới là kẻ nhúng tay vào cái đêm kinh hoàng đó?
Ngoài kia, trăng gần tròn. Chỉ còn một ngày nữa sẽ đến rằm.
Lan ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt long lanh nước mắt nhưng kiên định.
Cô thì thầm:
— Mẹ… con sẽ tìm ra sự thật. Dù phải xuống tận giếng đá, dù cha có ngăn cản thế nào… con cũng sẽ không dừng lại.