Ánh trăng rằm treo lơ lửng, tròn trịa và lạnh lẽo như một con mắt dõi theo từng bước chân Lan. Gió đêm hun hút, rít qua những rặng tre, mang theo mùi đất ẩm ngai ngái. Con đường dẫn ra cuối làng im phăng phắc, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và bước chân khẽ khàng của cô gái.
Lan ôm chặt chiếc đèn pin cũ và con dao đã giấu trong túi áo. Mỗi bước đi, trái tim cô đập dồn dập như muốn xé toang lồng ngực. Cô biết, nếu cha phát hiện, hậu quả sẽ không thể lường. Nhưng sau cơn mê sảng của mẹ, sau mảnh sành khắc lời hẹn, cô không thể quay đầu.
“Đêm rằm… giếng đá cuối làng.”
Những chữ khắc nguệch ngoạc như thôi thúc, kéo cô đến gần sự thật.
Cuối cùng, giếng đá hiện ra trong bóng đêm. Nó nằm lặng lẽ giữa bãi đất hoang, bị che khuất bởi những gốc cây dại và bụi cỏ mọc um tùm. Thành giếng rêu phong, loang lổ như mang theo hơi thở của hàng chục năm.
Lan khựng lại, cổ họng khô khốc. Không gian xung quanh lặng đến rợn người. Cô ngỡ như mình chỉ cần thở mạnh cũng có thể đánh thức một thứ gì đang ngủ yên dưới đáy sâu.
Đúng lúc ấy, một tiếng động khẽ vang lên sau lưng.
Lan giật bắn, quay phắt lại.
Một bóng người từ từ bước ra khỏi lùm cây, cao lớn, râu ria xồm xoàm, ánh mắt u ám nhưng… có gì đó thân quen.
Chính là người đàn ông lạ.
Ông ta dừng cách Lan vài bước, không tiến lại, cũng không nói gì. Chỉ nhìn cô thật lâu, đôi mắt sâu thẳm sáng lên dưới ánh trăng, vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến đau đớn.
Lan siết chặt con dao trong túi, giọng run rẩy:
— Ông… là ai? Vì sao lại hẹn tôi đến đây?
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, giọng trầm khàn vang lên, chậm rãi mà nặng nề:
— Cô… là Lan…?
Tim Lan chấn động.
— Phải… tôi là Lan. Ông biết tôi sao?
Người đàn ông khẽ nhắm mắt, một thoáng như kìm nén cảm xúc. Rồi ông đưa tay chỉ vào giếng:
— Năm xưa… nơi này… đã nuốt chửng một đứa trẻ.
Lan lạnh toát sống lưng.
— Đứa trẻ… là anh Hoàng? Anh trai tôi?
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Ông không trả lời thẳng, mà chỉ lẩm bẩm như nói với chính mình:
— Ta đã chứng kiến… máu chảy xuống đáy… tiếng khóc xé lòng… Nhưng… không phải cha cô…
Lan rùng mình, nhớ lại lời mẹ úp mở trong cơn mê sảng. Không phải cha… Vậy thì là ai?
— Ông… ông biết sự thật sao? Ông rốt cuộc là ai?
Người đàn ông tiến lên một bước, ánh trăng soi rõ hơn gương mặt ông. Lan chết lặng.
Đường nét ấy… giống đến kỳ lạ. Đôi mắt sâu, sống mũi cao, cái cằm rắn rỏi… tất cả như một bản sao trưởng thành của cậu bé trong bức ảnh cô tìm thấy trong tủ cũ.
Tim Lan run rẩy, môi lắp bắp:
— Ông… ông là… Hoàng?
Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng lại.
Người đàn ông nhìn cô thật lâu, đôi môi run rẩy như định nói gì… nhưng rồi ông quay mặt đi, lặng lẽ.
— Khi nào cô đủ can đảm đối diện sự thật… hãy trở lại đây.
Nói rồi, ông xoay người, bước nhanh vào màn đêm, biến mất giữa rừng cây rậm rạp.
Lan hoảng hốt gọi với:
— Khoan! Nếu ông là anh Hoàng… tại sao phải bỏ đi? Nói cho tôi biết đi!
Nhưng đáp lại chỉ còn tiếng gió rít qua miệng giếng sâu hun hút.
Lan gục xuống bên thành giếng, nước mắt trào ra. Trong lòng cô dấy lên vô vàn câu hỏi, xen lẫn niềm đau đớn và hy vọng mong manh.
Nếu ông ta thật sự là anh Hoàng… tại sao lại tránh né? Tại sao không nhận cô ngay? Và “máu” trong đêm năm xưa… rốt cuộc là chuyện gì?
Ánh trăng rằm chiếu xuống đáy giếng tối thẳm, phản chiếu đôi mắt Lan long lanh lệ. Cô cảm giác như trong bóng đêm ấy, tiếng khóc trẻ thơ vẫn còn văng vẳng…