bí mật bên giếng đá

Chương 24: Cha Biết Chuyện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan trở về nhà khi gà gáy canh ba. Con đường vắng lạnh, ánh trăng đã chếch sang phía tây, soi những bóng cây dài đổ xuống như những bàn tay quái dị.

Cô run rẩy, tim vẫn còn loạn nhịp sau cuộc gặp gỡ bên giếng. Câu hỏi vẫn xoáy trong đầu: Người đàn ông ấy có phải Hoàng thật không? Tại sao ông lại né tránh?

Lan lặng lẽ mở cổng, bước vào sân. Tưởng rằng cha đã ngủ say, nhưng khi cánh cửa gỗ khẽ kêu cót két, một giọng trầm khàn vang lên từ bóng tối:

— Con đi đâu đấy, Lan?

Lan giật bắn, toàn thân đông cứng.

Cha đứng đó, ngay giữa gian nhà chính, tay cầm chiếc đèn dầu, ánh lửa hắt lên gương mặt ông, vừa tối sầm, vừa rực sáng dữ tợn. Đôi mắt ông nhìn xoáy vào con gái như muốn lột trần từng lớp da thịt.

— Con… con chỉ ra ngoài… hít thở… — Lan lắp bắp, cố giấu đi run rẩy trong giọng.

Cha bước đến gần, ánh sáng lay lắt kéo dài bóng ông trên vách. Ông dừng lại trước mặt cô, mùi thuốc lào và khói ám nặng nề.

— Nửa đêm nửa hôm, con gái nhà lành “hít thở” ở đâu?

Lan nuốt khan, lùi lại nửa bước.

— Con… con chỉ ra vườn…

— Vườn? — Cha cười nhạt, giọng rít qua kẽ răng. — Ta nghe tiếng cổng. Vườn nào lại mở cổng ra ngoài?

Lan toát mồ hôi. Ông đã nghe thấy. Mọi lời ngụy biện bỗng trở nên vô nghĩa.

— Con…

— Nói đi! — cha gầm lên, bàn tay vung mạnh, chiếc đèn dầu rung lắc, ánh lửa chập chờn hắt bóng ông thành hình quái vật trên vách tường. — Con đi đâu đêm nay? Ai gọi con?

Lan cắn môi đến bật máu, cố giữ bình tĩnh. Nếu nói sự thật, cha sẽ làm gì? Sẽ nhốt cô, sẽ hủy hết chứng cứ, hay thậm chí… giết luôn người đàn ông kia?

— Cha… cha đừng hỏi nữa. Con… con không làm gì sai cả…

Một thoáng im lặng chết chóc. Rồi cha chậm rãi đặt đèn dầu lên bàn, bất ngờ chộp lấy cánh tay Lan, siết chặt đến mức cô đau nhói.

— Lan! Đừng có mà đi lại những nơi cấm kỵ. Con không hiểu được hậu quả đâu!

Lan nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt đỏ hoe, run run:

— Cha… hậu quả gì? Tại sao mẹ luôn gọi tên Hoàng trong cơn mơ? Tại sao giếng đá lại ám lấy gia đình ta? Cha sợ cái gì đến thế?

Ông sững lại, đôi mắt thoáng hiện sự hốt hoảng. Nhưng ngay lập tức, sự giận dữ bùng lên, ông tát mạnh lên má Lan.

Chát!

Lan ngã dúi xuống sàn, má bỏng rát. Nước mắt tuôn trào, nhưng cô không còn sợ nữa. Cô ngẩng đầu, nhìn cha trừng trừng:

— Dù cha có đánh chết con… con cũng sẽ tìm ra sự thật!

Không khí đặc quánh, nặng nề như thể cơn bão sắp ập xuống. Cha đứng lặng một lúc, bàn tay run rẩy, rồi quay người bước vào gian trong, để lại lời đe dọa lạnh lẽo vang vọng:

— Tốt nhất… đừng để ta bắt gặp con bén mảng tới giếng đá lần nữa. Nếu không… đừng trách ta độc ác.

Lan ngồi bệt trên sàn, ôm má, tim vẫn đập loạn. Lời cha như lưỡi dao lơ lửng trên đầu. Nhưng trong sâu thẳm, cô cảm thấy mình càng đi đúng hướng.

Người đàn ông kia, cái tên Hoàng, giếng đá, máu… tất cả đều xoay quanh bí mật mà cha ra sức che giấu.

Lan lau nước mắt, thì thầm trong bóng tối:

— Cha càng cấm, con càng phải biết…

Ngoài kia, ánh trăng rằm sắp tàn, hắt ánh sáng lạnh lẽo qua song cửa, như minh chứng cho lời thề nguyện của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×