bí mật bên giếng đá

Chương 25: Trở Lại Giếng Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa, nắng gay gắt hắt xuống khắp làng. Không khí oi bức đến nghẹt thở, nhưng trong lòng Lan lại lạnh ngắt. Từ sau đêm rằm, cha tỏ ra cảnh giác hơn hẳn. Ông đi lại quanh sân, ánh mắt sắc lạnh soi xét từng bước của con gái.

Lan phải tính toán kỹ. Chỉ một sơ hở, ông sẽ biết ngay.

Khi cha ra đồng phụ việc cho người quen, Lan giả vờ chăm sóc mẹ. Đợi khi ông đi khuất, cô nhanh chóng khoác áo dài tay, đội nón, lặng lẽ bước ra khỏi nhà bằng lối sau. Con đường đất dẫn đến cuối làng nóng hầm hập dưới nắng, bụi bay lên theo từng bước chân.

Nhưng Lan chẳng thấy nắng nóng. Trong đầu cô chỉ có duy nhất một đích đến: giếng đá.

Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cô rùng mình. Dưới ánh nắng chang chang, giếng đá hiện ra trơ trọi, hoang vu, nhưng lại mang một vẻ chết chóc rợn người. Rêu phong trên thành giếng xanh lục, loang lổ, những búi cỏ dại quấn quanh như những cánh tay khẳng khiu.

Lan nuốt khan, hít sâu, rồi tiến lại gần.

Cô quỳ xuống, nhìn vào lòng giếng. Tối om. Một luồng khí lạnh thốc lên, bất chấp ánh mặt trời chiếu rọi. Trong thoáng chốc, Lan tưởng mình nghe thấy một tiếng nấc nghẹn vang vọng từ nơi sâu thẳm ấy.

Tim cô đập loạn, nhưng đôi mắt không rời khỏi làn nước đen ngòm.

“Đêm năm ấy… máu chảy… giếng đá…” — lời mẹ thì thầm trong cơn mê sảng lại vang trong đầu.

Lan run rẩy, cúi thấp hơn. Và rồi, cô nhìn thấy… một vật gì đó lấp lánh dưới làn nước tĩnh lặng.

Không do dự, Lan tìm quanh, bẻ một cành tre dài, buộc vào sợi dây vải từ áo khoác. Cô cố gắng thả xuống, khều vật đó. Mồ hôi túa ra, nhỏ giọt xuống thành giếng, ánh nắng hắt lên gương mặt đầy căng thẳng.

Sau vài lần hụt, cuối cùng cành tre khều trúng. Vật ấy khẽ nổi lên mặt nước. Lan căng mắt nhìn…

Đó là một chiếc vòng tay kim loại cũ kỹ, móp méo, rỉ sét nhưng vẫn còn nhìn rõ những khắc chạm mờ mờ.

Lan hốt hoảng, kéo nó lên, đặt trong lòng bàn tay run rẩy.

Trên vòng khắc chữ:
“H.H. – 1988”

H.H. – Hoàng?

Lan chết lặng. Vòng tay này giống hệt chiếc vòng trong tấm ảnh chụp đứa trẻ mà cô tìm thấy trong tủ cũ.

Nước mắt dâng trào, Lan ôm chặt vòng tay, cảm giác như được chạm vào chính anh trai.


Nhưng ngay lúc ấy, tiếng động khẽ vang sau lưng khiến Lan giật bắn.

Cô quay phắt lại.

Một bóng người thấp thoáng sau bụi cây.

— Ai đó? — Lan run run gọi.

Bóng ấy không đáp, chỉ thoáng lùi lại rồi biến mất.

Lan hốt hoảng, tim đập loạn. Ai đã theo dõi? Là cha? Hay… là người đàn ông lạ?

Cô cất vội vòng tay vào áo, nhìn quanh một lượt. Không gian ban ngày sáng rõ, nhưng cảm giác bất an còn rợn hơn cả bóng đêm.

Lan biết chắc: cô không còn nhiều thời gian. Bí mật này đã có kẻ khác để mắt.

Cô thầm thì, bàn tay run run siết chặt chiếc vòng:

— Hoàng… nếu đây thật sự là của anh… em sẽ bảo vệ nó. Dù ai muốn chôn giấu, em cũng sẽ không để mất lần nữa.

Gió từ giếng thốc lên, lạnh buốt lưng cô, như thể nơi đó vẫn còn giữ lại tiếng khóc oan hồn năm nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×