bí mật bên giếng đá

Chương 26: Chiếc Vòng Trong Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Lan trở về nhà với chiếc vòng giấu chặt trong túi áo, lòng ngổn ngang. Mẹ vẫn mê man trên giường, thỉnh thoảng rên rỉ yếu ớt, còn gian nhà yên tĩnh một cách bất thường.

Lan vội vàng vào phòng, khép cửa, lấy chiếc vòng ra ngắm dưới ánh sáng mờ. Những vết rỉ sét, những nét khắc mờ nhòe, tất cả đều chứng minh đó không phải một vật bình thường.


Bàn tay Lan run rẩy vuốt ve từng nét chữ. Cô nghe tim mình thổn thức: Hoàng, anh có thật sự nằm dưới giếng năm ấy không? Hay… anh vẫn còn sống, như người đàn ông kia?

Đang miên man, một tiếng động khẽ vang lên sau lưng.

Lan quay phắt lại.

Cha đứng ở cửa.

Ánh mắt ông rơi thẳng vào chiếc vòng trên tay Lan, tối sầm lại.

Lan chết lặng, toàn thân tê cứng.

— Cái đó… ở đâu ra? — giọng cha trầm đục, từng chữ như dội thẳng vào tai cô.

Lan vội khép tay, giấu chiếc vòng sau lưng.

— Con… con chỉ… nhặt được…

— Nhặt được? — Cha bước vào, giọng gằn như tiếng gầm. — Đừng có dối ta!

Ông lao đến, chộp lấy cánh tay Lan, siết mạnh. Cô hoảng hốt vùng vẫy, nhưng ông đã thô bạo giằng ra, chiếc vòng rơi xuống sàn leng keng.

Cả hai cùng nhìn nó lăn đến chân giường, dừng lại trong khoảng sáng nhập nhoạng.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt cha biến đổi. Từ tức giận sang hoảng hốt, rồi dần chuyển thành căm hờn, xen lẫn nỗi sợ hãi.

Ông cúi xuống nhặt chiếc vòng, bàn tay run run, mắt long lên:

— Ai cho con lấy thứ này? Ai cho con đến gần giếng đá?

Lan bật khóc, hét lên:

— Cha! Con cần sự thật! Đây là của anh Hoàng phải không? Anh còn sống không? Tại sao mẹ luôn gọi tên anh? Tại sao cha lại giấu?

Cha lặng im, gân trên cổ nổi căng. Mắt ông đỏ ngầu, như đấu tranh dữ dội trong lòng. Cuối cùng, ông gầm lên:

— Hoàng đã chết rồi! Đã chết từ cái đêm năm đó! Và cái vòng này… cũng nên biến mất như nó!

Nói rồi, ông giơ tay định ném chiếc vòng vào lửa bếp.

Lan hoảng loạn, lao đến ôm chặt tay ông:

— Không! Cha không được hủy nó! Đây là chứng cứ duy nhất còn lại! Nếu anh Hoàng chết thật… thì ít nhất con cũng cần biết tại sao!

Cha đẩy mạnh cô ra, ánh mắt vừa giận dữ vừa đau khổ.

— Con không hiểu đâu! Sự thật đó… chỉ khiến con hối hận cả đời. Hãy để nó chôn vùi đi!

Lan ngã xuống nền đất, thở hổn hển, đôi mắt ướt nhòe nhưng kiên định.

— Con thà đau đớn còn hơn phải sống trong bóng tối… Con sẽ không dừng lại, dù cha có làm gì đi nữa.

Cha siết chặt chiếc vòng, bàn tay run bần bật. Ông quay lưng, bước ra ngoài, để lại lời đe dọa lạnh như băng:

— Tốt nhất đừng thử chống lại ta. Bằng không… con sẽ hối hận.

Cánh cửa đóng sầm, bóng ông khuất dần. Lan ngồi bệt dưới đất, tim đập loạn, đôi bàn tay run run chạm vào vết bầm tím trên cánh tay.

Trong lòng cô, một ngọn lửa bùng lên dữ dội:

Cha càng ngăn cấm, con càng chắc chắn sự thật này đáng để liều cả mạng sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×