bí mật bên giếng đá

Chương 28: Cuộc Hẹn Ở Miếu Cổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, trăng tròn treo cao, sáng vằng vặc như tấm gương treo giữa trời. Gió từ cánh đồng thổi hun hút, mang theo hơi ẩm ngai ngái. Lan khoác áo choàng, lặng lẽ rời nhà sau khi chắc chắn cha đã chìm trong giấc ngủ say.

Con đường dẫn ra miếu cổ heo hút, hai bên chỉ toàn ruộng lúa đã gặt còn trơ gốc rạ. Tiếng dế rúc, tiếng cú kêu rùng rợn hòa cùng tiếng bước chân Lan lạo xạo trên bờ đất. Mỗi bước đi, tim cô lại đập dồn hơn.

Ngôi miếu cổ hiện ra trong màn đêm. Nằm chơ vơ giữa cánh đồng, mái ngói rêu phong, tường nứt nẻ, những cột gỗ xiêu vẹo như sắp sụp. Bên trong tối om, chỉ còn lại một bàn thờ đá cũ kỹ với vài vết nhang tàn. Ánh trăng chiếu qua khe cửa, hắt bóng cây si già in lên tường loang lổ, như những bàn tay đen sì đang vươn ra.

Lan hít một hơi sâu, bước đến.

— Ông… có ở đây không? — giọng cô run run, vang vọng trong khoảng không vắng lặng.

Một thoáng im lìm. Gió rít qua mái ngói, kéo theo tiếng kẽo kẹt rợn người. Lan tưởng như mình chỉ đang đối diện với những hồn ma. Nhưng rồi, từ bóng tối sau bàn thờ, một bóng người khẽ chuyển động.

Lan giật thót. Người đàn ông ấy bước ra, gương mặt sáng lên dưới ánh trăng.

Lan đứng chết lặng.

Khuôn mặt ấy… quen thuộc đến mức trái tim cô nghẹt thở. Đôi mắt, sống mũi, cả vầng trán ấy — tất cả đều mang hình hài của mẹ, của chính cô. Dù gầy gò, khắc khổ và có những vết sẹo mờ, nhưng không thể lẫn đi đâu được.

Lan nghẹn ngào:

— Anh… Hoàng?

Người đàn ông khựng lại. Đôi mắt ông run rẩy, ánh nhìn đầy xúc động, nhưng rồi lập tức né tránh. Ông cất giọng khàn đục:

— Ta… không nên ở đây. Con không được gọi ta như thế.

Lan bước vội tới, đôi mắt ngấn nước:

— Anh thật sự là anh Hoàng đúng không? Bao năm nay, cha nói anh chết rồi! Nhưng anh vẫn còn sống… phải không?

Người đàn ông mím chặt môi, không trả lời. Ánh mắt ông nhìn xa xăm ra cánh đồng, như đang nhớ lại thứ gì đó rất xa xôi, đau đớn.

Lan siết chặt tay áo, giọng bật ra đầy nghẹn ngào:

— Anh biết không, mẹ lúc nào cũng gọi tên anh trong cơn mê. Em tìm thấy ảnh, tìm thấy giấy khai sinh, tìm thấy cả chiếc vòng… Em biết, tất cả đều là sự thật. Anh còn sống. Anh chính là Hoàng, anh trai của em!

Người đàn ông run lên, nhưng vẫn lắc đầu:

— Ta không nên gặp con. Nếu cha biết, con sẽ gặp nguy hiểm.

Lan nghẹn ngào, nhưng ánh mắt rực lửa:

— Em không sợ. Em chỉ muốn biết sự thật. Tại sao cha lại giấu? Tại sao anh phải biến mất?

Không gian lặng đi. Chỉ có tiếng gió hú qua mái miếu. Một lúc lâu sau, người đàn ông khẽ cất tiếng, giọng run rẩy như gió thoảng:

— Đêm ấy… năm anh mười tuổi… mọi chuyện đã xảy ra ở chính giếng đá.

Lan nín thở, toàn thân lạnh toát.

Người đàn ông ngẩng lên nhìn thẳng vào cô, trong mắt chất chứa u tối:

— Cha con… đã muốn giết anh.

Lan choáng váng, tai ù đi.

— Không… không thể nào…

Người đàn ông cười khan, nhưng trong tiếng cười lẫn nước mắt:

— Cha không muốn có anh. Ông nói… anh là điềm gở, là cái bóng phải biến mất. Đêm ấy, ông kéo anh ra giếng đá. Anh còn nhớ rõ… ánh trăng đỏ rực, tiếng mẹ khóc thét bên trong nhà. Rồi… một nhát dao…

Lan run rẩy, lùi lại vài bước, không tin vào tai mình.

— Cha… cha… ông ấy không thể…

Người đàn ông chìa cánh tay gầy guộc ra. Trên cánh tay, một vết sẹo dài xấu xí hiện rõ dưới ánh trăng.

— Ông muốn anh chết. Nhưng anh may mắn được người ta cứu, mang đi khỏi làng. Anh sống sót… nhưng từ đó, không còn là Hoàng nữa.

Lan bật khóc, ôm mặt, tim như vỡ vụn.

Người đàn ông cúi xuống, thì thầm:

— Ta không muốn em vướng vào. Nhưng cha đã bắt đầu nghi ngờ. Ông sẽ không tha đâu. Con phải rời khỏi ngôi nhà đó… trước khi quá muộn.

Lan ngẩng lên, nước mắt nhòe nhoẹt:

— Nhưng còn mẹ? Em không thể bỏ mẹ!

Người đàn ông lặng im. Mắt ông ánh lên nỗi đau không nói thành lời.

Bỗng, một tiếng động khẽ vang lên ngoài hiên miếu.

Cả hai giật mình. Lan vội quay lại, chỉ thấy bóng trăng phủ loang lổ trên nền đất, không một ai. Nhưng linh cảm cho cô biết: có người đã theo dõi.

Người đàn ông nắm chặt tay Lan, giọng gấp gáp:

— Đi đi! Đừng quay lại đây nữa! Hãy tìm sự thật trong chính ngôi nhà đó… Con sẽ hiểu.

Rồi ông buông tay, lùi vào bóng tối sau bàn thờ.

Lan choáng váng, tay run run nắm chặt mảnh giấy, đôi chân gần như không còn cảm giác. Cô lao ra khỏi miếu, tim đập loạn, trong đầu chỉ còn văng vẳng một câu:

“Cha con… đã muốn giết anh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×