bí mật bên giếng đá

Chương 29: Bóng Đen Trong Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan trở về khi trăng đã chếch về phía tây. Cả làng im phăng phắc, chỉ còn tiếng chó sủa vọng xa xăm. Cô lén mở cửa, cố bước thật nhẹ, lòng thầm cầu cha chưa phát hiện.

Nhưng khi vừa khép cửa, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ bóng tối:

— Đi đâu về giờ này?

Lan sững người. Trong gian nhà tối om, cha đang ngồi trên ghế, lưng thẳng, ánh mắt sáng quắc như dao xuyên qua màn đêm.

Tim Lan thắt lại, máu rút hết khỏi mặt.

— Con… con chỉ ra ngoài hít thở một chút… — Cô cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng run rẩy.

Cha đứng dậy, từng bước nặng nề dội xuống sàn gỗ. Ông tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Lan.

— Hít thở? Nửa đêm, một mình, ra ngoài tận đâu để hít thở?

Lan lùi lại, nhưng lưng đã chạm tường.

— Con… con chỉ đi dạo ngoài ngõ thôi.

Cha cười nhạt, tiếng cười khô khốc, lạnh lẽo:

— Dạo ngoài ngõ mà áo dính đầy bụi đất cánh đồng? Con nghĩ ta mù chắc?

Lan giật mình, cúi nhìn. Quả thật, gấu áo còn vương đất khô sau khi cô chạy về từ miếu.

Cha siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu:

— Nói! Con đi gặp ai?

Lan lắp bắp:

— Con… con không gặp ai cả…

Bất ngờ, cha chộp lấy vai cô, bóp mạnh. Giọng ông rít qua kẽ răng:

— Có phải con lại tìm về chuyện năm xưa? Có phải con đã gặp… nó?

Lan chết lặng. Hai chữ “nó” như lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Cha biết. Hoặc ít nhất… cha đã linh cảm được.

— Con… con không hiểu cha đang nói gì…

Bốp!

Một cái tát giáng xuống má Lan. Cô choáng váng, ngã quỵ xuống nền đất. Tai ù đi, nhưng vẫn nghe rõ tiếng cha gầm gừ trên đầu:

— Ta đã nói bao lần! Chuyện đó không được nhắc lại! Con mà còn lục lọi, thì chính con sẽ nối gót nó xuống giếng!

Lan ôm má, nước mắt trào ra, toàn thân run lẩy bẩy. Trong giây phút ấy, cô thấy rõ sự tàn nhẫn trong ánh mắt cha, sự lạnh lùng đến rợn người.

Ông nhìn chằm chằm một lúc, rồi thở hắt ra, như kìm nén điều gì rất lớn. Ông quay lưng, bước vào phòng, bỏ lại một câu lạnh buốt:

— Từ nay, ta sẽ không để con đi đâu nữa.

Cánh cửa phòng ông đóng sầm, rung cả vách gỗ.

Lan ngồi bệt dưới đất, nước mắt ướt đẫm mặt. Má rát bỏng, tim đập loạn, nhưng sâu trong đó, một ngọn lửa hừng hực bùng lên:

Cha càng ngăn cấm, càng tàn nhẫn, thì càng chứng minh ông đang che giấu một sự thật kinh hoàng. Em phải tìm ra… vì Hoàng, vì mẹ, và vì chính mình.

Ngoài kia, trăng đã ngả về tàn, bóng tối dày đặc phủ trùm lên căn nhà, như một cái bẫy không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×