Lan nằm thao thức suốt đêm, gương mặt còn hằn dấu tay đỏ rực. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt cha khi gằn giọng đe dọa, cô lại rùng mình, nhưng cũng thêm kiên định.
Gần sáng, căn nhà chìm trong im lìm. Tiếng thở đều đều của cha vọng ra từ gian buồng bên, như tiếng cưa gỗ nặng nề. Lan khẽ trở mình, định nhắm mắt lại, thì một âm thanh yếu ớt vang lên từ phòng mẹ:
— …Hoàng… con…
Lan bật dậy. Trái tim như bị ai siết chặt.
Cô bước vội đến phòng mẹ. Trong ánh đèn dầu leo lét, bà Thu đang cựa mình, đôi mắt mở hé, khác hẳn với dáng mê man thường thấy. Khuôn mặt gầy gò tái nhợt, môi run rẩy, nhưng ánh mắt bà thoáng tỉnh táo hiếm hoi.
Lan nghẹn ngào:
— Mẹ… mẹ tỉnh rồi…
Bà Thu đưa ánh mắt mờ đục nhìn con, nắm lấy tay Lan bằng sức lực yếu ớt.
— Lan… đừng… đừng tin hết lời cha con…
Lan run run siết tay mẹ:
— Mẹ… xin mẹ nói cho con biết… Hoàng là ai? Anh ấy có thật không?
Đôi mắt bà thoáng ngấn nước. Một giọt lệ lăn xuống gò má nhăn nheo.
— Hoàng… là… là anh trai con… máu mủ của mẹ…
Lan nghẹn lại, tim như vỡ òa.
Bà Thu hít vào khó nhọc, từng từ bật ra đứt quãng:
— Đêm… năm đó… cha con… muốn đưa nó đi… bảo… là điềm gở… Nhưng… nhưng mẹ… nghe tiếng… tiếng kêu cứu…
Lan lặng người, từng lời của mẹ như mũi dao xoáy vào tim.
— Rồi… rồi… giếng đá… máu chảy… mẹ chạy ra… thì… thì không còn thấy nó đâu nữa… Chỉ thấy vòng tay rơi lại…
Bà nấc nghẹn, mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp.
Lan rơi nước mắt, ôm chặt tay mẹ:
— Mẹ… anh Hoàng còn sống, phải không? Con đã gặp anh…
Bà Thu giật mình, đôi mắt mở lớn, ánh sáng thoáng hiện rồi lại chìm vào mờ đục. Bà thì thào, giọng như gió thoảng:
— Nếu… nó còn sống… thì đó… là ơn trời… Nhưng… cẩn thận… cha con… ông ấy… sẽ không để yên đâu…
Nói dứt, bà kiệt sức, đôi mắt khép lại, hơi thở yếu dần, lại chìm vào cơn mê sâu.
Lan ngồi lặng, nước mắt tuôn không ngừng. Trong lòng cô, một nỗi đau vừa bùng nổ, vừa hóa thành quyết tâm sắt đá.
Mẹ đã xác nhận: Hoàng là thật, Hoàng đã bị hãm hại ở giếng đá. Cha chính là người giấu bí mật.
Ngoài kia, trời vừa hửng sáng, một dải đỏ thẫm nhuộm chân trời. Lan lau nước mắt, siết chặt bàn tay đầy run rẩy:
Con sẽ tìm ra sự thật. Dù cha có ngăn cản thế nào, dù nguy hiểm đến đâu… con sẽ không lùi bước nữa.