bí mật bên giếng đá

Chương 4: Bức Ảnh Lạ Trong Tủ Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, trời âm u, mây dày phủ kín như muốn trút mưa. Lan ngồi bên giường, canh chừng giấc ngủ chập chờn của mẹ. Mỗi lần bà trở mình, khuôn mặt nhăn nhó, miệng khẽ gọi những tiếng vô nghĩa. Nhưng thỉnh thoảng, giữa làn mê sảng, Lan vẫn nghe rõ một cái tên – Hoàng.

Cái tên ấy cứ ám ảnh, lặp đi lặp lại, khiến lòng Lan rối bời. Đêm qua, bóng dáng thoáng qua trong khu vườn đã gieo thêm vào tim cô một nỗi sợ xen lẫn tò mò.

Cô quyết định: nếu cha không chịu nói, nếu mẹ quá yếu để giải thích, thì chính cô phải tự tìm câu trả lời.

Ngôi nhà đã quá quen thuộc, từng viên gạch, từng cánh cửa đều gắn với tuổi thơ. Nhưng càng đi dạo quanh, Lan càng thấy nhiều chỗ dường như bị cố tình bỏ hoang. Như gian kho ở cuối hành lang – nơi cha luôn khóa kín, hiếm khi mở cửa.

Trưa nay, khi cha ra đồng, Lan rón rén lại gần. Cánh cửa gỗ đã mốc, ổ khóa gỉ sét. Cô thử đẩy, ngạc nhiên khi phát hiện khóa chỉ móc hờ, không hề khóa chặt.

Trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, Lan hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Mùi ẩm mốc xộc ra, bụi bay mù mịt. Căn phòng tối om, chỉ có một khe sáng nhỏ lọt vào qua mái ngói dột. Bên trong chất đầy đồ cũ: bàn ghế hỏng, nồi niêu méo mó, vài bao tải lúa đã mục.

Lan bước vào, tim đập thình thịch. Cô đưa mắt nhìn quanh, cho đến khi dừng lại trước một chiếc tủ gỗ cũ kỹ kê sát tường. Cánh tủ cong vênh, khóa hoen gỉ. Lan đưa tay kéo thử – cứng nhắc. Cô nhìn quanh, nhặt một thanh sắt nhỏ, cố gắng cạy. Sau vài lần, cánh tủ bật ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người.

Bên trong là một hộp gỗ nhỏ, bọc vải cũ. Lan run run mở ra.

Trong hộp, có vài món đồ: một chiếc xe hơi đồ chơi đã gãy bánh, một quyển truyện tranh rách nát, và… một xấp ảnh cũ, đã ố vàng.

Lan cẩn thận cầm lên. Ảnh chụp một gia đình: cha, mẹ, và… một cậu bé khoảng mười tuổi, nụ cười sáng ngời, đứng giữa hai người. Cậu bé mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro, tay nắm chặt tay mẹ.

Lan chết lặng. Đứa bé ấy – không phải là cô. Rõ ràng đó là một người anh trai. Gương mặt cậu rất giống cha, đôi mắt sáng lại giống hệt mẹ.

Trái tim Lan đập dữ dội. Tấm ảnh này chính là bằng chứng – gia đình cô từng có thêm một thành viên.

Cô lật tiếp vài tấm khác: cậu bé cười tươi bên cánh đồng, cậu bé ngồi trên vai cha, cậu bé thổi nến sinh nhật. Trong một tấm, Lan thậm chí nhận ra mình – một đứa bé gái mới 2, 3 tuổi, đang đứng cạnh anh trai, bàn tay nhỏ bé bám vào áo cậu.

Ký ức mờ mịt chợt lóe sáng trong đầu. Phải, cô từng có anh trai! Dù chỉ thoáng qua như giấc mơ, nhưng cô nhớ cảm giác có một bàn tay lớn hơn dắt mình đi trên con đường làng. Cô nhớ tiếng cười rộn ràng của ai đó gọi mình là “em gái”.

Tại sao… tại sao tất cả ký ức ấy lại biến mất?

Lan run rẩy ôm xấp ảnh vào ngực. Cô muốn hét lên, muốn chạy ngay đến hỏi cha. Nhưng lý trí ngăn cô lại: nếu cha đã che giấu kỹ như vậy, chắc chắn ông sẽ nổi giận dữ dội.

Đang lúc bối rối, cô bỗng nghe tiếng bước chân ngoài sân. Hoảng hốt, Lan vội nhét xấp ảnh vào túi áo, đóng sập cánh tủ, rồi lao ra ngoài.

Cha vừa từ đồng về, tay xách cái cuốc. Ông nhìn cô, đôi mắt hẹp lại, nghi hoặc:
“Con làm gì trong đó?”

“Dạ… con tìm cái chổi để quét nhà.” – Lan lắp bắp.

Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt cô vài giây dài dằng dặc, rồi ông hừ một tiếng, quay đi. Lan thở phào, tim đập như muốn vỡ tung.

Chiều xuống. Sau khi dọn cơm xong, Lan lặng lẽ vào phòng mình. Cô khóa cửa, run run lôi xấp ảnh ra. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, gương mặt cậu bé trong ảnh hiện lên rõ mồn một, sống động như đang nhìn thẳng vào cô.

“Anh… Hoàng…” – Lan thì thầm.

Tên gọi tuột ra khỏi môi cô một cách tự nhiên, như thể cô đã biết nó từ lâu.

Nước mắt dâng đầy. Cô vuốt ve gương mặt trong ảnh, nghẹn ngào. Trong lòng, một khoảng trống bấy lâu nay bỗng vang vọng – hóa ra đó chính là bóng hình đã bị lấy đi khỏi trí nhớ.

Cô muốn ngay lập tức hỏi mẹ, nhưng nhìn tình trạng bệnh tật của bà, Lan sợ sự thật sẽ khiến bà thêm đau đớn. Cô cũng không dám hỏi cha, vì biết chắc chỉ nhận lại tiếng quát mắng.

Lan ngồi lặng, trong đầu hàng loạt câu hỏi: Anh trai cô đã đi đâu? Tại sao gia đình lại giấu kín? Và cái đêm định mệnh ấy – đã có chuyện gì xảy ra?

Ngoài kia, gió lại thổi qua khu vườn sau, lá cây lao xao như lời thì thầm. Lan ôm chặt tấm ảnh, ánh mắt kiên định:

“Dù sự thật thế nào… con cũng phải tìm ra, Hoàng ạ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×