bí mật bên giếng đá

Chương 31: Căn Phòng Bị Cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa oi ả, cha ra ngoài làm việc cùng vài người trong xóm. Mẹ vẫn nằm mê man, hơi thở yếu ớt. Trong ngôi nhà im lìm, chỉ còn lại tiếng ve râm ran ngoài vườn.

Lan ngồi bên giường mẹ, lòng dậy sóng. Những lời thì thầm của mẹ vang lên không ngừng trong đầu:
“Hoàng… máu mủ của mẹ… giếng đá… máu chảy…”

Trái tim cô đập thình thịch. Càng lúc, cô càng chắc chắn sự thật nằm trong chính căn nhà này. Và nơi duy nhất cô chưa dám bước vào… chính là phòng cha.

Từ nhỏ, cha đã cấm tuyệt đối. Cánh cửa gỗ sẫm màu ấy như một bức tường vô hình. Mỗi lần Lan lảng vảng đến gần, ánh mắt ông lại sắc như dao, như thể cô vừa chạm vào một điều cấm kỵ.

Lan liếc ra sân. Bóng cha đã mất hút. Một luồng gan dạ bất chợt dâng lên. Cô đứng dậy, bước thật khẽ về phía căn phòng bị cấm.

Cánh cửa gỗ đóng chặt. Lan ngập ngừng, bàn tay run run đặt lên then cửa. Bất ngờ, nó khẽ kêu cọt kẹt — không khóa.

Tim Lan thắt lại. Cô hít sâu, đẩy nhẹ cửa, bước vào.

Không gian bên trong tối mờ, nồng mùi ẩm mốc pha lẫn mùi nhang khói cũ kỹ. Căn phòng nhỏ hẹp, đồ đạc ít ỏi: một chiếc giường tre cũ, một cái rương gỗ to kê sát vách, và bàn thờ tổ tiên nhỏ ở góc.

Lan đảo mắt, tim đập như trống. Thứ cần tìm chắc chắn nằm đâu đó ở đây.

Cô tiến lại chiếc rương gỗ. Nắp rương phủ bụi, khóa đã rỉ sét, nhưng không chặt. Lan cắn răng, cố nạy ra. Sau vài giây, nắp rương bật mở với tiếng cót két rợn người.

Bên trong là quần áo cũ, vài tấm vải thô, mấy món đồ lao động. Lan bới sâu xuống, bàn tay chạm vào một hộp gỗ nhỏ, tối màu, cũ kỹ.

Cô nâng lên, mở ra.

Bên trong, những mảnh giấy ố vàng, rách nát nằm xếp chồng. Nét chữ run rẩy, loang lổ, nhiều chỗ thấm máu khô. Lan run run lật xem:

“… phải làm… nó là điềm gở…”
“… đêm trăng, giếng đá… máu…”
“… nếu không, cả nhà sẽ gặp họa…”

Lan lạnh sống lưng. Đây là những mảnh ghi chép của cha. Ông đã tin vào một thứ hủ tục, tin rằng phải hiến tế đứa con đầu lòng để tránh tai họa.

Giữa tập giấy, một bức ảnh rơi ra.

Lan nhặt lên. Trong ảnh, một cậu bé khoảng mười tuổi, gương mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng giống hệt mẹ… chính là Hoàng. Nhưng điều khiến Lan rùng mình là mặt sau bức ảnh có hàng chữ nguệch ngoạc:

“Nó phải biến mất.”

Nước mắt Lan ứa ra, tay run đến mức bức ảnh suýt rơi.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang ngoài sân.

Lan hoảng hốt, vội nhét tất cả giấy tờ và bức ảnh vào áo, đóng rương lại, kéo nắp xuống. Cô chạy ra phía cửa sổ, tim đập loạn, mồ hôi túa ra.

Tiếng cửa chính mở két. Giọng cha vọng vào, trầm và đều:

— Lan… con ở đâu?

Lan nín thở, áp lưng vào vách, tim muốn vỡ tung. Cô chỉ còn vài giây để thoát khỏi căn phòng cấm… trước khi cha phát hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×