Tiếng bước chân nặng nề tiến lại gần. Lan hít vào thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi tay ướt đẫm mồ hôi đã tố cáo nỗi sợ hãi.
Cánh cửa phòng bật mở. Người cha cao lớn, mái tóc hoa râm rối bù, gương mặt rám nắng khắc khổ nhưng ánh mắt sắc lạnh, đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa.
Trong khoảnh khắc ấy, Lan như bị đóng băng.
— Con… đang làm gì ở đây? — giọng ông khàn khàn, chậm rãi, từng chữ dằn xuống như lưỡi dao.
Lan lắp bắp, bước lùi một bước:
— Con… con chỉ… vào tìm chút đồ…
Ánh mắt cha quét khắp căn phòng, rồi dừng lại trên chiếc rương gỗ còn lấm bụi mới động. Sát khí lóe lên trong đôi mắt già nua. Ông tiến một bước, giọng trầm xuống:
— Mày đã động vào cái gì?
Lan run rẩy, giấu chặt bàn tay ép sát vào áo nơi cô vừa nhét mớ giấy tờ và bức ảnh. Trái tim đập dồn, nhưng rồi một luồng can đảm bất ngờ trỗi dậy.
— Cha… — Lan nhìn thẳng vào ông, giọng run nhưng kiên quyết. — Con muốn biết sự thật. Anh Hoàng… là anh ruột của con, đúng không?
Không khí trong phòng đặc quánh, im lặng đến mức nghe rõ tiếng ve ngoài vườn.
Đôi mắt cha thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức trầm xuống. Ông nheo mắt, gằn giọng:
— Đừng bao giờ nhắc cái tên đó trong nhà này. Nó… chưa từng tồn tại!
— Nhưng con đã thấy… — Lan bật khóc, giọng lạc đi — Con đã thấy ảnh anh ấy, thấy giấy khai sinh! Sao cha lại giấu? Sao cha lại muốn anh ấy biến mất?
Người cha sững lại. Vẻ mặt ông co giật, một nửa là phẫn nộ, một nửa là sợ hãi.
Ông gầm lên, bước tới túm chặt vai Lan:
— Con biết cái gì mà dám nói! Đừng đào bới quá khứ!
— Cha đã làm gì anh Hoàng? — Lan hét lên, đôi mắt ngấn lệ, giọng run run. — Đêm ở giếng đá… máu… là thật sao?
Người cha lảo đảo, bàn tay siết vai con run rẩy. Ánh mắt ông thoáng hoảng loạn, rồi tối sầm lại.
— Đó… là số phận! — Ông gằn từng chữ, như thể đang tự thuyết phục chính mình. — Đứa trẻ ấy… sinh ra đã mang điềm gở. Nếu giữ nó, cả nhà đã không còn sống đến hôm nay!
Lan choáng váng. Những lời cha vừa thốt ra chẳng khác gì một bản án tử với đứa con máu mủ của ông.
— Không! — Lan nghẹn ngào, nức nở. — Anh ấy là máu thịt của mẹ! Là anh trai con! Cha… cha không có quyền giết anh ấy!
Câu cuối cùng như mũi dao đâm thẳng vào trái tim già nua. Đôi mắt cha long lên, đầy phẫn nộ, nhưng sâu trong đó là tia gì đó lấp lánh — hối hận? sợ hãi?
Ông buông vai Lan, bước lùi lại, giọng khàn đi:
— Con không hiểu đâu… Đêm đó… ta chỉ muốn cứu cả gia đình này…
— Bằng cách giết bỏ anh ruột của con sao? — Lan hét lên, giọng vỡ òa.
Người cha thở dốc, bàn tay siết chặt thành nắm, gân xanh nổi trên thái dương. Rồi ông bất ngờ quát lớn:
— Ra khỏi đây! Nếu còn dám động vào chuyện này nữa… đừng trách ta độc ác với chính đứa con gái mình!
Âm thanh ấy vang rền trong căn phòng hẹp, khiến Lan choáng váng. Cô run rẩy lùi ra cửa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào cha, chan chứa căm hờn lẫn đau đớn.
Khi bước ra khỏi căn phòng, Lan biết một điều: giữa cô và cha, sợi dây tình thân đã rạn nứt không thể lành.
Và từ nay, ông sẽ không chỉ là cha… mà còn là kẻ thù trên con đường tìm sự thật của cô.