Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng côn trùng ngoài vườn râm ran. Lan ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe, tâm trí rối loạn sau trận đối đầu nảy lửa với cha.
Những lời ông nói vẫn văng vẳng: “Đứa trẻ ấy sinh ra đã mang điềm gở… nó phải biến mất…”
Lan ôm đầu, nước mắt chảy dài. Mỗi lần nhớ tới bức ảnh, giấy khai sinh và những mảnh giấy loang máu, trái tim cô lại đau nhói. Nhưng trong tận cùng đau đớn, một ý nghĩ lóe sáng: cô phải tìm người đàn ông lạ ấy.
Từ lần gặp ở miếu cổ, cô tin rằng ông ta biết nhiều hơn cha chịu thừa nhận. Có thể… đó chính là anh Hoàng.
Đêm dần khuya. Trong gian nhà, tiếng ngáy nặng nề của cha vang đều đặn. Lan lắng nghe hồi lâu, chắc chắn ông đã ngủ say.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, khoác chiếc áo mỏng, giấu trong túi áo bức ảnh và mớ giấy tờ lấy được từ rương gỗ. Những vật chứng ấy như ngọn đèn dẫn đường cho cô trong màn đêm.
Lan khẽ bước ra cửa sau. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, tim cô giật thót. Cô nín thở, lắng nghe. Vẫn chỉ là tiếng ngáy quen thuộc.
Cô lẻn ra ngoài, đôi chân run rẩy đặt lên lối đi lát đá. Ánh trăng rằm đổ xuống khu vườn, lạnh lẽo như phủ lớp sương bạc. Gió đêm thoảng qua, mang theo mùi ngai ngái của đất và hương hoa dại.
Lan vừa đi vừa ngoái lại. Căn nhà cũ kỹ im lìm trong ánh trăng, nhưng từ phía khung cửa sổ tối om, cô thoáng có cảm giác một đôi mắt đang dõi theo.
Cô rùng mình, bước nhanh hơn.
Con đường làng vắng lặng. Dưới ánh trăng, những hàng tre già rì rào như thì thầm. Mỗi tiếng lá khua, mỗi bóng đổ xuống đường đều khiến Lan thót tim. Nhưng nỗi sợ không thể níu chân cô.
Cô nhớ lại mảnh giấy nhỏ được người đàn ông lạ nhét vào khe cửa miếu cổ: “Đêm rằm, bến đá ngoài đồng.”
Lan bước gấp, tim đập thình thịch, như sợ mất đi cơ hội duy nhất.
Bến đá hiện ra nơi cuối cánh đồng, cạnh con mương nhỏ. Dưới ánh trăng, mặt nước loang loáng, phản chiếu bóng những lùm cây tối đen.
Lan dừng lại, hít sâu, lắng nghe. Không một tiếng động. Chỉ có tiếng dế rúc rả rích.
Cô khẽ gọi:
— Có ai… ở đây không?
Gió lùa qua, mang theo hơi lạnh rờn rợn. Cô bắt đầu hoang mang, liệu mình có bị lừa?
Đúng lúc đó, từ phía bóng tre, một dáng người cao gầy bước ra. Gương mặt chìm trong bóng tối, nhưng đôi mắt sáng lóe trong ánh trăng khiến Lan nín thở.
— Là cô? — Giọng trầm khàn vang lên, dứt khoát nhưng cũng đầy thăm dò.
Lan siết chặt bàn tay, lấy hết can đảm:
— Tôi… tôi cần gặp ông. Tôi cần biết sự thật về… anh trai tôi, về Hoàng.
Người đàn ông khựng lại. Trong thoáng chốc, gương mặt ông hiện rõ dưới ánh trăng: sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, những đường nét… giống mẹ đến rợn người.
Lan choáng váng. Trái tim cô thắt lại, toàn thân run lên.
— Anh… là Hoàng… đúng không?
Người đàn ông im lặng. Chỉ có ánh mắt dằn vặt, chan chứa đau thương.
Lan bước thêm một bước, giọng vỡ òa:
— Anh ơi… em là Lan…
Khoảnh khắc ấy, gió đêm như ngừng thổi. Bến đá chìm trong tĩnh lặng căng thẳng, chỉ còn hai con người đối diện nhau, khoảng cách gần như chạm đến sự thật bị chôn vùi suốt hai mươi năm.