bí mật bên giếng đá

Chương 34: Lời Thú Nhận Của Người Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm thổi qua bến đá, mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng vằng vặc. Lan đứng bất động, hai bàn tay siết chặt vào nhau, tim đập loạn nhịp. Câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng khiến bầu không khí như đông cứng lại.

Người đàn ông trước mặt im lặng hồi lâu. Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Lan, vừa run rẩy, vừa chất chứa điều gì đó không thể nói thành lời.

Cuối cùng, ông hít một hơi dài, giọng khàn đục vang lên:
— Phải… Ta là Hoàng.

Lan sững sờ. Đôi mắt cô nhòa đi vì nước mắt. Từng thớ cơ run lên, đầu óc choáng váng như vừa chạm tay vào sự thật.

— Anh… thật sự là anh Hoàng? Anh của em? — giọng Lan run bần bật, vừa mừng rỡ vừa nghẹn ngào.

Người đàn ông gật nhẹ, ánh mắt dịu lại.
— Ta là anh của em… là máu mủ của mẹ…

Lan bật khóc nức nở, lao đến ôm chầm lấy anh. Thân hình anh trai khẽ run lên, nhưng đôi tay cũng chậm rãi siết chặt vai em, như thể bao năm đè nén đã vỡ òa.

Một lúc lâu sau, Hoàng buông Lan ra, đưa ánh mắt xa xăm về phía cánh đồng lặng lẽ dưới ánh trăng.

— Đêm đó… — anh bắt đầu, giọng trầm hẳn xuống. — Ta còn nhớ rõ như in. Cha dẫn ta ra giếng đá. Ông nói chỉ là thử lễ cúng, bảo ta đứng im, đừng sợ. Nhưng rồi…

Lan nuốt khan, chăm chú lắng nghe từng chữ.

— Ông cầm dao, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh trăng. Ta hoảng loạn, kêu cứu. Mẹ cũng chạy ra, nhưng… tất cả diễn ra quá nhanh. — Giọng Hoàng nghẹn lại. — Ta chỉ nhớ có bàn tay ai đó kéo mạnh ta đi, rồi sau đó ngất lịm.

Lan há hốc miệng:
— Bàn tay… ai đã cứu anh?

Hoàng khẽ lắc đầu.
— Khi tỉnh lại, ta đã ở một nơi khác, trong ngôi nhà của một gia đình nghèo ở làng bên. Họ nói tìm thấy ta ngất xỉu trong bụi rậm gần rừng, trên áo loang máu. Từ đó, ta được nuôi dưỡng như con trong nhà.

Lan run run, giọt lệ nóng hổi rơi xuống gò má.
— Vậy… anh đã sống những năm qua… với một thân phận khác?

Hoàng gật đầu, đôi mắt chan chứa đau thương.
— Ta lớn lên trong im lặng, không dám tìm lại quê nhà. Một phần vì… ta sợ. Ta biết cha sẽ không bao giờ tha thứ nếu ông biết ta còn sống.

Lan bàng hoàng, bàn tay siết chặt.
— Cha… cha đã định giết anh… vì tin vào cái gọi là điềm gở?

Hoàng im lặng. Ánh trăng hắt lên gương mặt anh, khắc sâu nỗi buồn và hằn vết thương không bao giờ lành.

— Lan… — Hoàng khẽ nói — Em phải cẩn thận. Cha sẽ không dễ dàng để em moi móc quá khứ. Ông đã sống cả đời để chôn giấu chuyện này, và ông sẵn sàng làm mọi thứ… để giữ nó vĩnh viễn trong bóng tối.

Lan rơi nước mắt, vừa đau đớn vừa giận dữ.
— Nhưng anh à… chúng ta không thể để mẹ chịu đựng thêm nữa. Bà đã gần như kiệt sức, nhưng vẫn nhớ anh. Anh phải trở về, ít nhất để mẹ biết anh còn sống!

Hoàng siết chặt nắm tay, ánh mắt dằn vặt dữ dội.
— Ta muốn… nhưng chưa phải lúc. Ta cần chắc chắn cha không còn khả năng làm hại em, hay bất kỳ ai nữa.

Lan nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm tin và quyết tâm.
— Vậy em sẽ cùng anh. Em không sợ nữa.

Hai anh em đứng lặng dưới ánh trăng, như hai kẻ sống sót giữa cơn bão quá khứ, tay run run siết chặt nhau. Nhưng từ tận đáy lòng, cả hai đều biết: những ngày tháng tới, bóng tối sẽ còn bao trùm nặng nề hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×