bí mật bên giếng đá

Chương 35: Trở Về Bên Mẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan nắm chặt tay Hoàng, giọng nghẹn ngào:

— Anh… mẹ đang bệnh rất nặng. Em sợ… em sợ bà không còn nhiều thời gian nữa. Xin anh, hãy về với mẹ ngay đêm nay, để bà được nhìn thấy anh còn sống.

Hoàng cúi đầu, đôi mắt tối sẫm. Hơi thở của anh khẽ run, như một người đang giằng co với nỗi sợ trong tim.

— Lan à… em không hiểu đâu. Nếu ta quay về, cha sẽ nổi giận, sẽ tìm cách chặn đứng chúng ta. Ông ấy… ông ấy không còn là một người cha bình thường nữa.

Lan bật khóc, siết chặt tay anh hơn, nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt:

— Em biết cha đáng sợ. Em biết ông có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng anh hãy tin em: mẹ… mẹ xứng đáng được biết anh còn sống. Anh là máu thịt của bà, là đứa con bà chưa từng thôi thương nhớ. Anh có biết bao năm nay, mỗi khi mê sảng bà đều gọi tên anh không?

Hoàng chấn động. Khuôn mặt cứng rắn thoáng run rẩy. Đôi mắt anh nhòe đi, và một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mi.

— Mẹ… vẫn còn nhớ ta sao?

— Không chỉ nhớ… mà chưa một đêm nào bà thôi đau đớn. — Lan nghẹn lại, từng chữ như dao cứa vào lòng. — Anh có thể hận cha, có thể oán trách số phận, nhưng xin anh… đừng bỏ mẹ một lần nữa.

Im lặng bao trùm. Tiếng côn trùng rả rích càng khiến khoảng khắc thêm nặng nề. Hoàng ngẩng lên nhìn bầu trời trăng sáng, đôi bàn tay run run rồi siết lại đầy quyết tâm.

— Được… — anh nói chậm rãi. — Ta sẽ về. Dù có phải đối diện với ông ấy… ta cũng không thể bỏ mặc mẹ lần nữa.

Lan òa khóc, ôm chầm lấy anh. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy trái tim mình được vá lại một phần, nỗi tuyệt vọng bao ngày như có ánh sáng rọi vào.

Đêm khuya, hai anh em lặng lẽ trở về căn nhà cũ. Ngôi nhà im lìm, ánh đèn dầu leo lét vẫn cháy mờ nơi gian chính. Tiếng ngáy của cha vang vọng từ phòng bên.

Lan run rẩy đẩy cửa phòng mẹ. Bà Thu vẫn nằm đó, gương mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề.

— Mẹ… — Lan thì thầm. — Con đưa anh Hoàng về rồi đây…

Hoàng bước vào, từng bước run run như đứa trẻ lạc đường tìm lại tổ ấm. Đôi mắt anh đỏ hoe, toàn thân như sụp đổ khi nhìn thấy mẹ gầy gò, yếu ớt trên giường.

Anh quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà.

— Mẹ… con đây… Hoàng đây… con chưa chết… con trở về rồi, mẹ ơi…

Đôi mắt nhắm nghiền của bà Thu khẽ động đậy. Bờ mi run run mở ra, ánh mắt mờ đục dần dần sáng lên. Khi nhìn thấy gương mặt người con trai, bà bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào:

— Hoàng… con trai của mẹ… thật sao…

Bàn tay yếu ớt siết lấy tay Hoàng, run rẩy như sợ mất đi lần nữa. Nước mắt bà chảy dài, hòa cùng giọt lệ mặn chát trên gò má anh.

Lan đứng lặng bên cạnh, trái tim dâng trào cảm xúc. Cuối cùng… sau bao nhiêu năm, gia đình này đã có một khoảnh khắc đoàn tụ, dù mong manh, dù bị bóng tối quá khứ bao phủ.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi bị che lấp bởi bóng đen dày đặc. Vì chỉ cần cha thức dậy, tất cả sẽ sụp đổ.

Lan biết, đêm nay chỉ là khởi đầu. Cuộc đối đầu khốc liệt thực sự… đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×