Trong gian phòng nhỏ, tiếng nấc nghẹn của bà Thu vang lên hòa cùng tiếng thì thầm run rẩy của Hoàng. Lan ngồi bên, tim đập gấp gáp nhưng cũng ấm áp hiếm hoi: cuối cùng, mẹ đã được nhìn thấy con trai còn sống.
— Hoàng… con trai mẹ… mẹ biết mà… mẹ biết con chưa từng bỏ mẹ… — bà Thu khóc nấc, bàn tay gầy guộc run run ôm lấy khuôn mặt con.
Hoàng cúi đầu, nước mắt rơi ướt đẫm bàn tay bà.
— Con xin lỗi… con không thể về sớm hơn…
Lan đưa tay lau nước mắt, đôi môi mỉm cười giữa cơn xúc động. Khoảnh khắc này, cô ngỡ như mọi đau khổ đã tan biến. Nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn rình rập: Nếu cha biết…
Như một điềm báo, tiếng kẽo kẹt vang lên nơi cửa.
Lan giật mình, toàn thân đông cứng. Hoàng ngẩng phắt đầu lên.
Cánh cửa phòng từ từ mở ra. Trong khung sáng leo lét của ngọn đèn dầu, bóng người đàn ông cao lớn hiện ra. Đôi mắt ông sáng quắc, gương mặt căng cứng đầy phẫn nộ.
Cha.
Không khí lập tức đông đặc.
— Mày… — ông thốt ra, giọng khàn đặc, run rẩy. — Mày còn sống…
Hoàng đứng bật dậy, che chắn phía trước mẹ và Lan. Ánh mắt anh kiên quyết, không còn chút run sợ.
— Phải. Con còn sống. Và con đã trở về.
Người cha lảo đảo, đôi mắt long sòng sọc. Gương mặt ông biến dạng bởi sự pha trộn giữa kinh hoàng, giận dữ và một nỗi ám ảnh u mê.
— Không thể nào… Đêm đó… ta đã…
Ông cắn chặt răng, bàn tay siết thành nắm. Rồi như bùng nổ, ông quát lớn:
— Mày là điềm gở! Mày trở về… chỉ để mang tai họa đến cho cả nhà này một lần nữa!
Lan lao đến, hét lên:
— Không, cha! Anh ấy là máu thịt của mẹ, là con trai cha! Sao cha có thể mù quáng đến vậy?
Ông quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu, giọng rít qua kẽ răng:
— Im đi! Mày cũng hùa với nó à? Mày không biết, chính nó là nguyên nhân khiến nhà này lụn bại, khiến mẹ mày suốt đời đau khổ sao?
Bà Thu khóc nghẹn, gắng gượng cất giọng run rẩy:
— Ông im đi! Chính ông… chính ông mới là nguyên nhân! Ông giết con… ông hủy hoại gia đình này!
Người cha run rẩy, gương mặt tái xanh. Ông bước lùi một bước, như bị đẩy vào góc tường bởi sự thật trần trụi. Nhưng chỉ giây lát, ánh mắt ông trở nên điên dại.
— Không! Tao không sai! Tao chỉ làm theo cách duy nhất để bảo vệ gia đình! Nó… phải biến mất…
Hoàng bước lên, giọng chắc nịch:
— Không, cha. Chính sự u mê và tàn nhẫn của cha mới là tai họa thật sự. Con không biến mất, và con sẽ không để cha làm hại thêm ai nữa.
Hai ánh mắt chạm nhau: một bên là u mê ám ảnh, một bên là quyết tâm bùng cháy.
Lan đứng giữa, tim đập loạn, cảm nhận rõ ràng: từ giây phút này, gia đình không còn đường quay lại.
Bóng tối trong căn nhà bỗng chốc vỡ tung thành một cơn bão. Và bi kịch… đã chính thức bắt đầu.