bí mật bên giếng đá

Chương 37: Cơn Thịnh Nộ Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian căn phòng đặc quánh, chỉ còn tiếng thở dồn dập và ánh đèn dầu chập chờn.

Người cha đứng trơ như tượng đá, hai bàn tay run lên bần bật. Đôi mắt ông rực lên ánh đỏ ngầu, chẳng khác nào thú dữ bị dồn vào đường cùng.

Bất thình lình, ông lao tới, vung cánh tay thô bạo nhằm thẳng vào Hoàng.

— Thằng súc sinh! Mày không được tồn tại!

Tiếng gió rít qua khi nắm đấm giáng xuống. Hoàng nhanh chóng chặn lại, nhưng cú va chạm khiến cả hai lùi ngược, tiếng giường gỗ kêu răng rắc.

Lan hét lên:
— Cha! Dừng lại đi!

Bà Thu khóc nấc, cố gắng bật dậy nhưng sức lực chẳng còn.

Hoàng gồng người, giữ chặt lấy cánh tay cha, giọng rít qua kẽ răng:
— Cha! Con không còn là đứa trẻ để cha muốn giết lúc nào thì giết nữa!

Người cha gầm lên, sức mạnh từ sự điên cuồng khiến ông như biến thành kẻ khác. Ông gạt mạnh Hoàng ra, với tay chộp lấy chiếc gậy tre dựng ở góc phòng.

— Tao sẽ kết thúc mối họa này, một lần cho xong!

Lan lao tới, ôm chặt lấy cánh tay cha, nước mắt giàn giụa:
— Cha! Con xin cha! Đừng làm vậy!

Ông hất mạnh, thân thể nhỏ bé của Lan văng ra, va vào vách gỗ đau điếng.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng nổ tung. Anh lao vào, giằng lấy cây gậy, tiếng gỗ nện chan chát vang vọng cả căn nhà. Hai cha con giằng co dữ dội, hơi thở gấp gáp, tiếng chân đạp nền nhà dồn dập.

Hoàng gằn giọng, đôi mắt đỏ hoe:
— Cha! Hãy tỉnh lại đi! Con không phải kẻ thù của cha!

Nhưng người cha chẳng còn nghe thấy. Ông vung gậy loạn xạ, ánh mắt chỉ còn sự thù hằn mù quáng.

Một cú quét mạnh suýt giáng xuống đầu Hoàng, nhưng anh kịp né. Gậy tre nện vào chiếc tủ gỗ, làm nứt toác, mảnh vụn văng tứ tung.

Lan hoảng loạn bò dậy, chạy đến che chắn cho mẹ đang run rẩy.

— Anh Hoàng! Cẩn thận!

Cuộc giằng co tiếp tục, tiếng quát gào, tiếng va đập vang vọng như báo hiệu một cơn bão gia đình không thể cứu vãn.

Trong giây phút chớp nhoáng, Hoàng dồn toàn lực giật lấy cây gậy, đẩy cha ngã lăn xuống nền. Người đàn ông già nua nhưng đầy u mê ấy vẫn cố bật dậy, ánh mắt dại đi như kẻ không còn tỉnh táo.

Hoàng giơ cao cây gậy trong tay, nhưng bàn tay run run. Anh thở dốc, giọt mồ hôi lăn dài trên má.

— Không… con không thể… con không muốn làm kẻ giết cha mình…

Lan òa khóc, ôm lấy mẹ, vừa nhìn cảnh tượng vừa run rẩy.

Người cha thở hồng hộc, chống tay ngồi dậy, đôi mắt sáng quắc nhìn hai đứa con, giọng gầm gừ:
— Mày không thể thoát đâu… Tao sẽ không để chúng mày phá hủy tất cả…

Ánh đèn dầu bập bùng hắt bóng ông lên vách, to lớn và méo mó, như một con quỷ dữ đang bao trùm cả căn nhà.

Cơn thịnh nộ chưa dừng lại. Lan hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, không ai trong gia đình còn được an toàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×