Không khí trong gian nhà đặc quánh mùi dầu hôi và mùi máu rỉ từ vết thương nhỏ trên trán Hoàng sau cuộc giằng co. Cây gậy tre nằm lăn lóc dưới đất, gãy đôi.
Người cha ngồi phịch xuống nền, hơi thở hồng hộc như thú dữ. Nhưng chỉ thoáng chốc, ông bật dậy, đôi mắt dại ngầu, tay với lấy con dao phay sáng loáng đặt trên bàn bếp.
Lan hét thất thanh:
— Anh Hoàng! Cẩn thận!
Hoàng xoay người chắn trước mặt Lan và mẹ, mắt bùng cháy.
— Cha! Dừng lại ngay!
— Không! — Người cha gầm gừ, giọng khản đặc. — Tụi mày là mối họa! Con quỷ này… — ông chỉ thẳng vào Hoàng, bàn tay run lên — …nó không được phép tồn tại thêm một ngày nào nữa!
Ông lao tới, dao vung xuống trong ánh đèn chập chờn. Hoàng nghiến răng, chặn cú vung bằng một chiếc ghế, tiếng kim loại chát chúa vang vọng.
Lan ôm chặt mẹ, vừa khóc vừa run:
— Đừng! Xin cha đừng mà!
Nhưng người đàn ông ấy chẳng còn nghe thấy gì nữa. Ông chỉ là cơn cuồng nộ mang hình hài một người cha.
Hoàng biết, nếu còn tiếp tục giằng co, máu sẽ đổ. Anh nhìn thoáng qua Lan, ánh mắt kiên quyết:
— Lan, mang mẹ theo. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
— Nhưng còn cha… — Lan nghẹn ngào.
— Cha không còn là chính mình nữa! — Hoàng cắt ngang, giọng đanh lại. — Nếu ở lại, chúng ta sẽ chết.
Nói rồi, anh dùng hết sức hất tung chiếc ghế, chặn đường tiến của cha. Ngay khoảnh khắc ấy, anh lao đến kéo Lan và mẹ, thúc giục:
— Nhanh lên!
Ba người lao ra khỏi phòng trong tiếng gào rống phía sau. Người cha điên dại cầm dao đuổi theo, bước chân nện ầm ầm trên nền gỗ.
— Đứng lại! Chúng mày không thoát được đâu!
Cánh cửa chính bật mở, gió đêm ùa vào lạnh buốt. Hoàng dìu mẹ, Lan theo sát, cả ba chạy lao vào bóng tối.
Tiếng thở gấp gáp, tiếng lá khô xào xạc dưới chân, tiếng dao phay va vào khung cửa phía sau vang vọng như âm thanh địa ngục đuổi sát lưng.
Lan quay đầu nhìn lại, bóng cha cao lớn với con dao sáng lấp lóa dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ rực như thú săn mồi. Cô nghẹn thở, chân như muốn rụng rời.
— Anh Hoàng… mẹ yếu lắm… đi thế này mẹ không chịu nổi…
Hoàng cắn chặt răng, vòng tay nhấc bổng mẹ trên lưng.
— Em dẫn đường! Ra khỏi vườn, tới bìa làng! Chúng ta phải ẩn thân trước khi trời sáng!
Lan gật đầu, nước mắt tràn ra, vừa chạy vừa nắm chặt tay anh để không lạc mất.
Tiếng cha gào thét vang vọng phía sau, dội khắp khoảng sân:
— Tụi bây là lũ phản nghịch! Tao sẽ bắt từng đứa một!
Bóng tối ôm trọn cả ba, nuốt chửng họ vào con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra khỏi làng.
Đêm nay, họ không còn là một gia đình. Họ là ba kẻ trốn chạy… khỏi chính người cha, người chồng từng là điểm tựa duy nhất.
Và Lan biết, từ đây, không còn đường quay lại.