Gió đêm hun hút rít qua những tán tre già, tiếng lá va vào nhau xào xạc nghe như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn. Lan thở hổn hển, đôi chân run rẩy như không còn cảm giác, nhưng vẫn cố nắm chặt tay Hoàng để không rơi lại phía sau.
Trên lưng Hoàng, bà Thu nằm gục, hơi thở yếu ớt, thi thoảng chỉ khẽ rên khe khẽ. Mỗi bước đi của anh đều nặng như dằn từng tảng đá, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc trong đêm.
— Đằng kia… — Lan thì thào, chỉ tay về phía một bóng đen cũ kỹ nằm sát rìa cánh đồng.
Đó là một căn nhà bỏ hoang, mái ngói đã sập một nửa, tường loang lổ rêu phong, cửa gỗ mục nát khép hờ. Người trong làng thường gọi đây là “nhà ông Bảy Hạc” — nơi chủ nhân đã mất từ lâu, không ai dám đến ở vì tin đồn ma quỷ.
Không còn lựa chọn nào khác, Hoàng gật đầu. Cả ba lao vào, cửa gỗ kêu kẽo kẹt rồi khép lại, nuốt họ vào bóng tối ẩm mốc.
Trong căn nhà, không khí đặc quánh mùi bụi và ẩm mục. Ánh trăng xuyên qua mái ngói thủng, rọi xuống những đốm sáng lốm đốm, hắt lên những mảng tường bong tróc như gương mặt méo mó.
Lan đặt mẹ xuống một góc, cẩn thận trải tấm áo khoác làm chỗ nằm. Cô quỳ bên, run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán bà.
— Mẹ… cố gắng chịu đựng nhé… chỉ một lúc thôi…
Bà Thu hé mắt nhìn con, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng giọng yếu ớt đến mức Lan phải ghé sát mới nghe rõ:
— Đừng… để ông ấy… tìm được chúng ta…
Hoàng đứng chắn ngay cửa, đôi tai căng ra nghe ngóng. Tiếng gió ngoài kia vẫn rít lên, nhưng không còn tiếng bước chân đuổi sát. Anh khẽ thở ra, song ánh mắt vẫn căng đầy cảnh giác.
Lan ngước nhìn anh, giọng run run:
— Anh nghĩ… cha sẽ đi tìm sao?
— Chắc chắn. — Hoàng đáp, mắt vẫn không rời ngoài cửa. — Ông sẽ lục tung cả làng này. Với ông, chúng ta bây giờ chẳng khác gì phản nghịch.
Lan ôm lấy cánh tay mẹ, nước mắt rưng rưng. Trong đầu cô vang vọng hình ảnh đôi mắt cha vừa rồi — ánh mắt đỏ ngầu, đầy thù hận, chẳng còn dấu vết của người cha hiền từ năm nào.
Đột nhiên, một tiếng “cộc” khẽ vang lên từ phía sau gian bếp đổ nát.
Lan giật thót, tim đập loạn. Hoàng lập tức bước nhanh, tay cầm khúc gỗ nhặt vội. Anh tiến đến, bóng dáng căng lên trong ánh trăng lờ mờ.
Lan nín thở, ôm chặt mẹ. Căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió len qua kẽ ngói.
Hoàng đẩy cánh cửa bếp, nó bật ra với tiếng răng rắc. Chỉ là một khoảng trống trống rỗng, vài cành cây khô rơi vãi, có lẽ bị gió cuốn vào.
Anh quay lại, khẽ gật trấn an em gái.
— Không có gì đâu. Nhưng em đừng ngủ. Chúng ta phải thay nhau canh chừng.
Lan gật đầu, cố ép mình nén nỗi sợ.
Bên ngoài, bóng đêm như đặc quánh lại. Xa xa, vọng đến tiếng chó sủa dồn dập từ phía làng. Một âm thanh báo hiệu rằng… cha vẫn đang lùng sục, và khoảng cách giữa họ không hề xa.
Lan run rẩy ôm chặt mẹ hơn. Trong căn nhà hoang, ba con người gục bên nhau, bóng tối phủ kín, như đang chờ đợi cơn bão thực sự ập đến.
Đêm nay, họ chỉ còn niềm tin mong manh vào nhau… và một mái nhà sắp đổ nát làm nơi che chở.