Gió đêm rít qua mái ngói mục nát, tiếng cọt kẹt kéo dài nghe như tiếng than vãn của căn nhà bỏ hoang. Lan ngồi bên mẹ, mắt nhòe đi vì mệt, nhưng vẫn gắng giữ tỉnh táo. Hoàng ngồi dựa sát cánh cửa, tay nắm chặt khúc gỗ, tai căng ra để nghe ngóng.
Một lúc sau, tiếng chó sủa dồn dập lại vọng đến, gần hơn, rõ hơn. Rồi im bặt. Sự im lặng đáng sợ ấy khiến cả Lan và Hoàng đồng loạt nhìn nhau.
Lan thì thầm:
— Có… có khi nào cha…
Hoàng khẽ gật, ánh mắt tối sầm. Anh ra hiệu im lặng tuyệt đối.
Trong căn nhà, ba hơi thở run rẩy hòa lẫn tiếng gió. Ngoài kia, mặt trăng bị mây che phủ, để lại màn đêm đặc quánh.
Rồi… cộp… cộp…
Tiếng bước chân vang lên ngay bên ngoài. Nặng nề. Rõ ràng. Tiếng giẫm lên lá khô xào xạc.
Lan ôm chặt lấy mẹ, tim muốn vỡ tung. Bà Thu lờ mờ nhận ra nguy hiểm, bàn tay yếu ớt run rẩy nắm lấy tay con gái.
Hoàng khom người, bàn tay siết khúc gỗ đến trắng bệch.
Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa. Không gian như bị đóng băng.
Lan nín thở. Cánh cửa mỏng manh run lên khe khẽ, như chỉ cần một lực nhỏ cũng sẽ bật tung.
Rồi một giọng nói khàn đặc vang lên, lạnh băng:
— Tao biết chúng mày ở trong đó.
Lan run bắn, nước mắt trào ra. Không cần nhìn, cô cũng nhận ra đó là giọng của cha.
Hoàng gầm khẽ, nghiến răng, ánh mắt cháy rực như thú dữ bị dồn đường cùng.
— Ra đây! — giọng cha gào lên, giận dữ đến điên dại. — Đừng tưởng một cái ổ rách nát này che chở được chúng mày!
Ông đập mạnh vào cánh cửa. Rầm! Tiếng gỗ mục vang chát chúa, bụi rơi lả tả từ mái ngói.
Lan hoảng hốt, ôm lấy mẹ, nghẹn giọng:
— Anh ơi… chúng ta phải làm sao?
Hoàng quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:
— Nếu không chiến đấu, chúng ta sẽ chết ở đây.
Một cú đập nữa vang lên, mạnh hơn. Cánh cửa gỗ long bản lề, kêu răng rắc.
Người cha bên ngoài gào rống như quỷ dữ:
— Tao sẽ giết hết!
Trong khoảnh khắc căng thẳng cực độ, Hoàng siết chặt khúc gỗ, chân trụ vững. Lan nắm chặt tay mẹ, cảm giác như hơi thở sắp ngừng.
Cánh cửa… sắp bật tung.
Và bóng đêm sẽ nhấn chìm họ một lần nữa.