Sáng hôm sau, bầu trời xám xịt, hơi đất ẩm sau trận mưa đêm qua vẫn còn vương vất trong không khí. Lan ngồi lặng bên cửa sổ, mắt dán chặt vào khoảng vườn sau. Đêm qua, cô gần như thức trắng, ôm xấp ảnh trong tay, tim đau nhói với bao câu hỏi.
Nhưng càng đau đớn, cô càng quyết tâm. Tấm ảnh chưa đủ. Cô cần bằng chứng xác thực – thứ không thể phủ nhận.
Buổi trưa, khi cha ra ngoài sửa lại bờ ruộng, Lan lặng lẽ quay trở lại gian kho. Cửa vẫn khép hờ, như thách thức cô bước vào lần nữa.
Không khí bên trong đặc quánh mùi ẩm mốc. Lan lấy đèn pin điện thoại soi quanh, rồi lần tay mở lại chiếc tủ gỗ cũ. Sau khi đã lục kỹ, cô phát hiện bên dưới lớp ván ngăn có một khe hở nhỏ. Dùng con dao gỉ, cô cạy nhẹ. Tấm ván bật ra, lộ ra một ngăn bí mật.
Trong ngăn ấy là một tập hồ sơ bọc nilon đã ố vàng. Tim Lan đập dữ dội, tay run lên khi kéo nó ra.
Cô mở lớp bọc, bên trong là vài tờ giấy khai sinh cũ. Lan liếc nhanh, thấy giấy của chính mình – ghi rõ họ tên, ngày sinh, tên cha mẹ. Nhưng ngay phía sau, một tờ giấy khác khiến cô chết lặng.
Giấy khai sinh số 234/1990 – tên: Nguyễn Hoàng. Sinh ngày 12/7/1990. Cha: Nguyễn Văn Hòa. Mẹ: Trần Thị Thu.
Cổ họng Lan nghẹn cứng. Mọi thứ như sụp đổ. Không còn nghi ngờ gì nữa – cô thật sự có một người anh trai. Anh tồn tại hợp pháp, được khai sinh đàng hoàng, mang cùng cha mẹ, cùng họ với cô.
Lan ngồi bệt xuống nền, tay ôm chặt tờ giấy. Hàng loạt ký ức mơ hồ ùa về: bàn tay ấm áp dắt cô sang sông, tiếng cười trong trẻo khi chơi trốn tìm… Tất cả không phải là trí tưởng tượng. Chúng là ký ức bị chôn vùi.
Nước mắt ứa ra, rơi lã chã xuống tờ giấy khai sinh. Cô run rẩy thì thầm:
“Anh Hoàng… thật sự có anh…”
Đúng lúc ấy, một tiếng động khô khốc vang lên. Cánh cửa gian kho bật mạnh.
Lan giật bắn, ngẩng lên. Cha đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt như sấm sét. Trong tay ông vẫn cầm chiếc rựa, gương mặt đỏ gay, gân cổ nổi lên.
“Con đang làm cái gì đó?” – giọng ông gầm gừ, từng chữ nghiến ra như thép.
Lan hoảng loạn, vội giấu tờ giấy sau lưng, nhưng vô ích. Ông đã nhìn thấy tất cả.
“Đưa đây!” – ông quát, tiến lại.
“Cha… cha hãy nói sự thật đi! Tại sao cha giấu con? Tại sao con có một người anh mà lại bị xóa sạch khỏi ký ức?” – Lan bật khóc, đôi mắt rực sáng trong tuyệt vọng.
Ông không trả lời, lao tới giật lấy tập hồ sơ. Lan giữ chặt, hai cha con giằng co, giấy tờ rơi tung tóe xuống nền đất ẩm.
Tờ giấy khai sinh bay ra, đáp xuống ngay giữa ánh sáng mờ mờ. Cả hai cùng nhìn thấy.
Cha đứng sững. Gương mặt ông thoáng biến sắc, rồi lập tức chuyển sang cơn thịnh nộ. Ông cúi xuống, nhặt tờ giấy, vo tròn trong tay.
“Không có thằng Hoàng nào cả! Trong nhà này chỉ có một đứa con là mày, Lan!” – ông gào lên, giọng vang dội đến mức mấy con gà ngoài sân cũng hoảng loạn bay tán loạn.
“Không! Con đã thấy ảnh, đã thấy giấy tờ! Con nhớ ra rồi! Con từng có anh!” – Lan hét lên, nước mắt trào ra. “Cha không thể xóa bỏ sự thật được!”
Ông giơ cao bàn tay, như muốn tát. Nhưng rồi, bàn tay ấy dừng lại giữa không trung. Trong khoảnh khắc, đôi mắt ông đỏ hoe, ánh nhìn phức tạp – giận dữ, đau đớn, và… một thoáng hối hận.
“Con không hiểu gì hết…” – giọng ông khàn đặc. “Tốt nhất đừng đào bới chuyện đó nữa. Nếu còn tiếp tục… thì đừng trách cha.”
Nói rồi, ông nhét tờ giấy vào túi áo, mặt lạnh như băng, bỏ đi.
Lan ngồi sụp xuống, toàn thân run rẩy. Tiếng tim đập thình thịch lấn át tất cả. Sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt, nhưng lại bị cha phủ nhận thẳng thừng.
Cô nhìn đống giấy tờ vương vãi, vội vã lượm lại. Trong góc, cô kịp giữ được vài tờ khác – chưa bị cha phát hiện. Một tờ sổ hộ khẩu cũ, trong đó từng có tên Nguyễn Hoàng, nhưng bị gạch chéo đỏ.
Lan ôm chặt chúng vào ngực, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Cho dù cha có phủ nhận, cho dù ông tìm cách chôn vùi, thì sự thật vẫn tồn tại. Và cô sẽ không dừng lại.
Tối hôm đó, bữa cơm gia đình nặng nề đến nghẹt thở. Cha ngồi ăn, gương mặt lạnh tanh, không thèm nhìn Lan. Mẹ ngơ ngác, cảm nhận bầu không khí căng thẳng nhưng không rõ lý do.
Lan cúi đầu, nhưng trong lòng như có lửa đốt. Cô không còn là đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn như ngày xưa. Cô đã biết: bí mật này chính là mấu chốt để hiểu về gia đình mình – và có lẽ cũng là lý do tại sao mẹ lại ốm yếu, cha lại cộc cằn đến vậy.
Đêm, khi cha đã ngủ say, Lan lôi xấp giấy còn sót lại ra, ngồi dưới ánh đèn bàn. Từng con chữ như đang thì thầm: Hoàng từng tồn tại. Hoàng là máu mủ ruột thịt.
Lan cắn môi, đôi mắt nhòe lệ. Cô khẽ thì thầm, như một lời hứa:
“Anh ơi… em sẽ tìm ra anh. Cho dù cha có ngăn cản thế nào.”
Ngoài kia, khu vườn lại vang lên tiếng lá xào xạc. Bóng trăng lẩn trong mây, soi xuống cánh cổng sắt cũ – như đang mời gọi, như đang cười lạnh.
Lan biết, con đường tìm sự thật chỉ vừa mới bắt đầu. Và cha – người mà cô từng tin tưởng nhất – giờ đã trở thành bức tường lớn nhất ngăn cách cô với anh trai.