bí mật bên giếng đá

Chương 6: Cơn Mê Sảng Của Mẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, mưa lất phất rơi trên mái ngói cũ. Tiếng ếch nhái kêu ngoài ao như bản hòa tấu buồn bã của làng quê. Trong phòng, ánh đèn dầu vàng vọt soi gương mặt hốc hác của bà Thu. Bà nằm trên giường, thân thể gầy guộc, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt lúc nhắm lúc mở.

Lan ngồi bên, cầm tay mẹ. Bàn tay gầy, xương khớp nổi rõ, mạch đập yếu ớt. Lan khẽ vuốt nhẹ, trong lòng trào dâng một nỗi xót xa khôn xiết.

Cha đã ra hiên nằm võng, tránh mặt hai mẹ con. Suốt bữa cơm tối, ông chẳng nói lời nào, chỉ ăn vội rồi bỏ ra ngoài. Lan biết ông đang giận dữ, cũng như đang sợ hãi. Nhưng lúc này, người Lan muốn quan tâm chỉ có mẹ.

Khoảng nửa đêm, bà Thu bắt đầu sốt cao. Người bà run rẩy, môi lẩm bẩm những tiếng rời rạc. Lan hoảng hốt lấy khăn ướt lau trán cho bà, nhưng mạch sốt càng lúc càng dữ.

“Mẹ ơi, mẹ cố lên… Con ở đây với mẹ…” – Lan thì thầm, nước mắt dâng đầy.

Bất chợt, trong cơn mê sảng, bà Thu bật gọi:
“Hoàng… Hoàng ơi… con chạy đi… đừng… đừng để họ bắt…”

Lan sững sờ, bàn tay run rẩy dừng lại giữa không trung. Trái tim như ngừng đập.

“Mẹ… mẹ nói gì? Hoàng nào ạ?” – Lan lay nhẹ vai mẹ, giọng nghẹn ngào.

Nhưng bà Thu vẫn chìm trong cơn mê, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt ứa ra nơi khóe mi.

“Tha lỗi cho mẹ… Mẹ không giữ được con… Họ… họ mang con đi…” – giọng bà run rẩy, yếu ớt, như dao cứa vào tim Lan.

Lan gục xuống, ôm lấy bàn tay gầy guộc:
“Hoàng là ai? Có phải anh con không? Mẹ nói cho con biết đi! Con xin mẹ…”

Nhưng bà Thu không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại những tiếng nức nở, “Hoàng… Hoàng…”, rồi lại chìm dần vào im lặng.

Lan ngồi thẫn thờ, nước mắt trào ra, ướt đẫm gối. Cô chưa bao giờ thấy mẹ đau đớn đến thế. Những lời úp mở kia đủ để xác nhận tất cả: anh trai cô từng tồn tại, và đã biến mất trong một hoàn cảnh kinh hoàng nào đó.

“Họ mang con đi…” – là ai? Là người ngoài? Hay… chính người trong gia đình?

Lan run rẩy, siết chặt bàn tay mẹ, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.

Trời gần sáng, bà Thu hạ sốt. Bà nằm yên, thở khò khè, mồ hôi ướt đẫm tóc mai. Lan kiệt sức ngồi gục bên giường, đầu óc quay cuồng.

Trong cơn mơ màng, cô thấy mình lại bé thơ, được một bàn tay lớn hơn nắm chặt dắt qua con đường làng. Tiếng cười rộn vang bên tai:
“Đi nhanh lên, em gái, trời sắp mưa rồi!”

Lan choàng tỉnh, tim đập thình thịch. Cô nhìn sang mẹ – bà vẫn ngủ, gương mặt tái nhợt, hơi thở đều hơn.

Lan cắn môi, trong lòng nảy ra một quyết tâm: cô phải tìm lại Hoàng. Cho dù cha giấu, cho dù sự thật có đau đớn thế nào, cô cũng cần biết.

Buổi sáng, khi cha trở vào, ông thấy Lan vẫn ngồi canh bên mẹ. Ông liếc nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ rót nước. Gương mặt ông sạm đen, hằn vết mệt mỏi.

Lan muốn hét lên, muốn đối chất, muốn hỏi tại sao ông lại để mẹ phải gánh chịu nỗi đau đến vậy. Nhưng cô im lặng. Sự im lặng ấy dồn nén, như cơn bão đang tích tụ trong lòng.

Buổi trưa, khi bà Thu tỉnh lại, Lan nắm tay mẹ, giọng run run:
“Mẹ… đêm qua mẹ gọi tên Hoàng. Mẹ còn nhớ không?”

Bà Thu thoáng sững người. Ánh mắt lảng đi, môi mấp máy, rồi bà khẽ lắc đầu:
“Chắc mẹ mơ thôi, con à…”

Lan nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng:
“Không phải mơ. Con biết hết rồi. Con tìm thấy ảnh… tìm thấy giấy khai sinh. Con có một người anh, đúng không mẹ?”

Bà Thu run lên, cố gắng ngồi dậy, nhưng sức quá yếu. Bà chỉ kịp nắm chặt tay Lan, giọng thều thào:
“Lan ơi… có những chuyện… càng biết càng đau. Mẹ không muốn con khổ…”

Nước mắt Lan trào ra. Cô ôm lấy vai mẹ, giọng nghẹn:
“Dù có đau đến đâu, con vẫn muốn biết sự thật. Con không thể sống trong bóng tối nữa, mẹ à. Xin mẹ…”

Bà Thu im lặng rất lâu, rồi thở dài, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt chảy ra, thấm xuống gối. Bà khẽ nói, như hơi thở mong manh sắp tắt:
“Hãy… tìm… trong ngăn tủ đầu giường…”

Lan choáng váng, tim thắt lại. Cô gật đầu liên tục, nước mắt rơi lã chã.

“Mẹ nghỉ đi… Con hứa… con sẽ tìm ra…”

Đêm ấy, khi cha đã ngủ, Lan lặng lẽ lần đến ngăn tủ cạnh giường mẹ. Bên trong lẫn lộn vài chai thuốc, khăn tay, và một phong bì cũ kỹ đã úa màu. Trên phong bì không đề tên, chỉ có vài vết mực loang lổ.

Cô run run mở ra, bên trong là một lá thư ngắn, nét chữ run rẩy. Chỉ vài dòng, nhưng đủ để khiến cô ngồi chết lặng.


“Hoàng à, nếu một ngày nào đó con đọc được lá thư này, hãy biết rằng mẹ chưa bao giờ ngừng tìm con. Tha lỗi cho mẹ, vì đêm ấy mẹ đã không giữ nổi bàn tay nhỏ bé của con…”


Lan nấc lên, hai tay ôm chặt tờ giấy, cả người run rẩy. Những dòng chữ run run ấy như vết dao khứa sâu vào tim.

Anh trai cô đã không biến mất tự nhiên. Anh đã bị ai đó mang đi, trong một đêm định mệnh mà mẹ còn chưa kịp bảo vệ.

Lan ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng rực lửa. Giọng nói nghẹn ngào vang trong căn phòng tĩnh lặng:
“Con sẽ tìm anh, mẹ ạ… Con sẽ tìm bằng được.”

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi mạnh, tán cây trong khu vườn sau lao xao dữ dội, như đang đồng tình, như đang cười lạnh, hay như tiếng gọi từ một bóng hình xa xăm.

Lan biết, từ giờ phút này, không gì có thể ngăn cô nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×