bí mật bên giếng đá

Chương 51: Dấu Vết Trong Sương Sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mai phủ trắng cánh đồng, làn hơi lạnh quấn quanh đôi chân run rẩy của Lan. Tiếng dế còn vương vất trong vạt cỏ, hòa cùng tiếng gió khe khẽ, tạo nên một không gian mênh mông nhưng đầy rùng rợn.

Lan bước chậm, từng nhịp tim nện dồn dập, như sợ rằng mỗi bước tới gần sẽ đưa cô đối diện với một sự thật tàn khốc.

Rồi cô khựng lại.

Ngay giữa lối mòn, dấu vết hiện ra. Đất bị cày xới, cỏ khô dập nát. Vệt máu loang đỏ thẫm vẫn còn chưa kịp khô, nhuộm màu man rợ lên nền đất. Bên cạnh, chiếc gỗ gãy đôi, cạnh vỡ loang máu, nằm chỏng chơ như một nhân chứng câm lặng.

Lan run rẩy quỳ xuống, đưa tay chạm vào đất. Đầu ngón tay dính đầy máu lạnh ngắt.

— Anh Hoàng… — cô thì thầm, giọng vỡ ra trong gió.

Ánh mắt đảo quanh, cô thấy những dấu giày in sâu xuống đất, kéo dài thành một chuỗi hỗn loạn: có dấu lết, có dấu kéo lê… rồi tất cả biến mất ở mép cánh đồng, hướng về phía khu rừng nhỏ.

Lan choáng váng, nước mắt dâng lên, mờ cả tầm nhìn.
— Không… anh không thể biến mất như thế được…

Cô nhìn quanh, cố tìm thêm bất cứ dấu hiệu nào. Một mảnh vải rách, loang máu, mắc lại trên bụi gai. Vải sẫm màu — chính là áo của Hoàng.

Lan ôm chặt mảnh vải vào ngực, tim đau thắt. Trái tim cô gào thét giữa cánh đồng vắng lặng: Anh còn sống, phải còn sống! Cha không thể giết anh dễ dàng… chắc chắn đã đưa anh đi đâu đó!

Nhưng câu hỏi kinh hoàng bám riết lấy tâm trí: Nếu cha đã bắt anh, liệu anh có cơ hội sống sót không? Nếu cha quyết định chôn vùi tất cả… liệu hôm nay chỉ còn lại những vết máu này?

Lan đứng dậy, lau nước mắt, ánh mắt rực sáng quyết liệt giữa màn sương. Cô siết chặt mảnh vải trong tay như một lời thề:
— Dù cha có giấu anh ở đâu… em cũng sẽ tìm ra.

Gió thổi ào qua, những thân lúa xào xạc như vang vọng một lời đáp xa xăm, mang mùi tanh của máu và hơi lạnh của tử thần.

Lan quay đầu về phía khu rừng — nơi dấu chân biến mất. Bóng rừng tối đen, mịt mờ trong sương, như cái miệng há rộng nuốt trọn mọi bí mật. Và cô biết, đó là con đường duy nhất còn lại để lần theo dấu vết anh trai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×