bí mật bên giếng đá

Chương 52: Dấu Chân Dẫn Vào Rừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan đứng trước rìa rừng, nơi những dấu chân cuối cùng biến mất trong lớp lá mục ẩm ướt. Hàng cây cổ thụ vươn cao, tán lá rậm rạp che lấp ánh sáng ban ngày, tạo thành một khoảng tối âm u như lối vào địa ngục.

Gió từ rừng thổi ra, lạnh buốt, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm và thoang thoảng mùi tanh nồng. Lan siết chặt mảnh vải đẫm máu trong tay, trái tim nặng trĩu.

— Anh Hoàng… em sẽ tìm được anh… — cô thì thầm, như một lời thề với chính mình.

Không để bản thân do dự thêm, Lan hít sâu, bước vào.

Bên trong, không gian rùng rợn đến nghẹt thở. Ánh sáng bị chặn lại, chỉ còn những vệt mờ yếu ớt lọt qua kẽ lá, in bóng loang lổ trên mặt đất. Mỗi bước đi, lá khô kêu răng rắc, như báo hiệu sự hiện diện của cô cho cả khu rừng chết lặng.

Dấu chân vẫn còn mờ mờ trên đất ẩm, lúc rõ rệt, lúc bị che khuất bởi rễ cây. Lan cúi sát xuống, lần theo từng vết, trái tim đập thình thịch.

Đi được một quãng, cô chợt thấy trên thân cây có vết chém sâu, còn mới, nhựa cây rỉ ra. Ngay dưới gốc, đất bị xới tung, lẫn vài giọt máu thẫm.

Lan run rẩy, tim nhói đau. Rõ ràng Hoàng đã bị kéo qua đây, trong cảnh chống cự dữ dội. Cô mường tượng anh bị cha lôi đi, gồng mình giằng lại, để lại dấu tích đau thương này.

— Anh… nhất định vẫn còn sống… — Lan lẩm bẩm, tự nhủ để giữ vững bước chân.

Rừng càng đi sâu càng lạnh lẽo. Tiếng chim im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi rít qua những tán lá như những tiếng rên than vô hình.

Đột nhiên, Lan khựng lại.

Trước mặt, có một khoảng đất trống, cỏ bị giẫm nát, vệt máu loang ra nhiều hơn. Và giữa đống lá khô, một vật sáng loáng hiện ra: chiếc khuy áo gãy.

Lan lao tới nhặt lên. Đúng là của Hoàng — cô nhận ra ngay vì trên đó còn khắc hoa văn cũ kỹ của bộ áo anh thường mặc. Nước mắt trào ra, cô ôm chặt vào lòng.

Nhưng ngay lúc đó, phía sâu trong rừng, có tiếng động. Lạo xạo… như ai đó đang bước đi, chậm rãi nhưng nặng nề.

Lan nín thở, toàn thân căng cứng. Tim cô đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Có thể là Hoàng… nhưng cũng có thể là cha.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vọng lại trong không gian im lặng, như tiếng búa nện vào tim Lan.

Cô siết chặt khúc gỗ trong tay, hai chân run rẩy nhưng ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Dù là ai, cô cũng không thể quay lại nữa.

Lan rón rén nép vào gốc cây, dõi mắt nhìn vào bóng tối nơi tiếng động phát ra, trái tim treo lơ lửng giữa hy vọng mong manh và nỗi kinh hoàng tận cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×