Tiếng thở của Lan gấp gáp, từng nhịp tim dội lên tận óc. Cha đứng ngay trước mặt, con dao phay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt ông rực đỏ như dã thú bị dồn đến đường cùng.
Lan siết chặt khúc gỗ trong tay. Cô biết nếu còn đứng im, kết cục chỉ là máu đổ. Ý nghĩ đó khiến toàn thân cô run bần bật, nhưng đồng thời cũng thắp lên trong cô sự liều lĩnh.
“Phải chạy… phải thoát khỏi đây…”
Cha chợt lao đến, động tác nhanh hơn hẳn dáng vẻ mệt mỏi bề ngoài. Bản năng trỗi dậy, Lan vung khúc gỗ quét ngang. Tiếng “cộp” vang dội khi gỗ va vào cánh tay cầm dao. Ông khựng lại, dao rơi loảng xoảng xuống đất.
— Chạy đi đâu hả con?! — Ông gầm lên, giọng vang vọng khắp rừng.
Lan không chần chừ, quay người lao thẳng vào lối mòn đầy bụi rậm. Cành lá quất vào mặt, vào tay đau rát, nhưng cô không dừng lại. Sau lưng, tiếng bước chân nặng nề cùng hơi thở phì phò đuổi sát.
Đêm rừng tối đặc. Ánh trăng chỉ lọt qua khe lá, loang lổ như những vệt máu bạc. Tiếng dế, tiếng côn trùng rền rĩ hòa với nhịp tim loạn xạ tạo thành bản nhạc hỗn loạn kinh hoàng.
Lan lao qua một gốc cây to, trượt chân vì rễ cây chằng chịt. Cô ngã dúi dụi, bàn tay quệt xuống đất ẩm lạnh. Trước khi kịp đứng dậy, giọng cha đã vang lên phía sau, sát rạt:
— Mày tưởng thoát khỏi tao dễ vậy sao?!
Cô bật dậy, chẳng kịp phủi đất, lao vào con dốc thoai thoải. Trăng soi thấy phía trước thấp thoáng một khe suối nhỏ. Nước róc rách, ánh bạc lấp lánh như dẫn đường.
Lan vội vã nhảy xuống lòng suối, nước lạnh buốt ngập đến đầu gối. Cô cúi thấp người, chạy men theo dòng nước để che dấu vết chân. Đá trơn, nhiều lần cô suýt ngã, nhưng vẫn cắn răng bám chặt.
Tiếng cha loạng choạng trên bờ, gọi vọng xuống:
— Lan! Quay lại! Đừng bắt tao phải ra tay!
Giọng ông không còn thuần tức giận, mà lẫn cả tuyệt vọng và run rẩy. Nhưng Lan chẳng dừng, vì biết rằng nếu nghe theo, tất cả sẽ kết thúc.
Suối dẫn cô đến một khoảng rừng thưa hơn. Phía xa thấp thoáng ánh sáng mờ — có lẽ là lối ra, hoặc một căn chòi bỏ hoang. Trái tim cô bùng lên hy vọng.
Nhưng ngay khi vừa bước ra bãi đất trống, một bóng đen từ bên sườn ập đến. Cha! Ông đã vòng đường khác, chặn trước mặt cô. Đôi mắt ông long sòng sọc, quần áo sũng nước, gương mặt méo mó vì căm hận.
Lan khựng lại, thở dồn dập. Cô đảo mắt tìm đường, nhưng xung quanh chỉ toàn bóng cây.
Cha bước từng bước đến gần, nhặt lại con dao rơi đâu đó trên đất ẩm. Ông giơ lên, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng.
— Mày không thoát khỏi bàn tay tao đâu, Lan…
Lan nuốt khan, mồ hôi lạnh rịn khắp người. Trong khoảnh khắc căng như dây đàn, cô liếc thấy phía bên trái có một thân cây lớn rỗng ruột, bên trong tối om, vừa đủ cho cô chui lọt.
Khi cha lao tới, Lan nghiến răng phóng sang trái, chui tọt vào thân cây rỗng. Tiếng dao quét ngang, suýt chạm vào tóc. Cô nín thở, co ro bên trong, tim đập thình thịch.
Bên ngoài, cha dừng lại, ánh mắt đảo quanh. Ông đưa dao gõ vào thân cây, âm thanh “cộc… cộc…” vang vọng.
— Lan… Tao biết mày gần đây thôi. Đừng để tao tìm thấy…
Cô ôm miệng, cố kìm tiếng thở dồn dập. Lá khô dưới chân ông kêu rào rạo khi ông bước quanh. Rồi im lặng. Một sự im lặng ghê rợn, khiến Lan càng thêm hoảng loạn.
Cô chờ mãi, không nghe động tĩnh. Liệu ông đã bỏ đi, hay vẫn đứng đâu đó, rình rập?
Thời gian như kéo dài bất tận. Lan nhắm mắt, cầu mong phép màu. Rồi bất chợt, một âm thanh vang lên xa xa — tiếng cành cây gãy, như có ai đó dẫm phải. Cha gầm lên:
— Là mày đấy hả?!
Tiếng bước chân nặng nề lao đi về hướng khác. Lan choáng váng nhận ra: ai đó đã xuất hiện, vô tình hoặc hữu ý, đánh lạc hướng cha.
Cô tranh thủ, bò ra khỏi thân cây, rồi men theo hướng ngược lại, lao vào khoảng rừng sâu. Lần này, cô không ngoái lại. Chỉ biết chạy, chạy cho đến khi hơi thở đứt quãng, đôi chân tê dại.
Cuối cùng, Lan ngã gục bên một gò đất phủ rêu. Trăng đã chếch về phía tây. Rừng vẫn mịt mờ, nhưng không còn tiếng cha đuổi phía sau.
Cô nằm đó, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, tim vẫn dập loạn. Thoát được lần này, nhưng cô biết… cha sẽ không dừng lại. Và bí mật về Hoàng, về tất cả, đang ngày càng gần hơn với sự thật tàn khốc.