Lan lê từng bước, đôi chân rã rời như không còn cảm giác. Cành cây cào xước khắp tay chân, áo quần sũng nước và rách tả tơi. Gò má cô hằn vệt đỏ, vừa do cành gai, vừa do vết tát của cha trong cuộc giằng co trước đó. Nhưng tất cả nỗi đau ấy đều bị lấn át bởi một thứ mạnh mẽ hơn: sự sợ hãi và căng thẳng đến nghẹt thở.
Cô cứ đi mãi, chẳng biết trời đã qua bao lâu. Đêm vẫn dày đặc, chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Mỗi khi gió rít qua tán cây, Lan lại giật thót, tưởng như bóng cha sắp hiện ra từ trong màn sương đen.
Một lúc sau, cô thấy thấp thoáng phía trước là một căn chòi gỗ nhỏ, xiêu vẹo giữa bìa rừng. Mái tranh xập xệ, cửa nghiêng ngả, xung quanh cỏ mọc um tùm. Trông nó như đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhưng chính sự hoang tàn ấy lại gợi cho Lan một tia hy vọng: nơi ẩn náu.
Cô rón rén tiến lại, lắng nghe. Không một tiếng động nào khác ngoài gió rít và lá khô bay. Lan khẽ đẩy cánh cửa kẽo kẹt, mùi ẩm mốc, bụi bặm xộc vào mũi. Căn chòi tối om, chỉ có khe hở mái lá để ánh trăng rọi xuống một vệt sáng lờ mờ.
Bên trong, có một chiếc bàn gãy chân, vài cái nồi rỉ sét vứt chỏng chơ, và một tấm chiếu cũ cuộn lại ở góc. Lan ngồi phịch xuống tấm chiếu, lưng tựa vào vách gỗ mục nát. Cơ thể cô run rẩy, mệt lả, nhưng tâm trí vẫn căng thẳng cực độ.
“Con đã thoát… tạm thời thôi. Nhưng rồi cha sẽ lại tìm. Ông sẽ không dừng cho đến khi giữ chặt được bí mật ấy.”
Nước mắt ứa ra khóe mắt, nhưng Lan vội lau đi. Cô không cho phép mình yếu đuối lúc này. Còn mẹ… còn Hoàng. Họ cần cô.
Lan nhắm mắt, nhớ lại từng hình ảnh trong mấy ngày qua. Những manh mối cô tìm được: bức ảnh cũ, giấy khai sinh, con dao dính máu khô, cuốn nhật ký của mẹ, những lời úp mở trong cơn mê sảng. Tất cả đều chỉ về một sự thật duy nhất — cha đã làm điều gì đó khủng khiếp với Hoàng, và giờ ông đang tìm mọi cách che giấu.
Nhưng Hoàng còn sống. Người đàn ông lạ trong làng, kẻ đã gặp cô trong miếu cổ, kẻ đã lên tiếng khẳng định mình chính là Hoàng. Gương mặt anh, ánh mắt đau đáu, những lời kể ngắt quãng… tất cả đều quá thật để có thể là giả dối.
Lan ôm đầu, lòng rối như tơ vò. Một câu hỏi xoáy sâu:
— Nếu Hoàng còn sống… vậy cái bí mật cha đang che giấu rốt cuộc là gì?
Trong khoảnh khắc lặng ngắt, cô bỗng nghe thấy tiếng động khe khẽ bên ngoài. Tim cô nhảy dựng. Lan bật dậy, cầm lấy khúc gỗ gần đó, nép vào phía sau cửa. Tiếng bước chân chậm chạp, giẫm lên lá khô kêu rào rạo. Rồi im bặt.
Lan nín thở. Mồ hôi rịn đầy tay. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Cha đã đến rồi…”
Nhưng vài giây sau, gió lại rít lên, lá bay loạt soạt. Không có bóng người. Có lẽ chỉ là con vật nào đó. Lan khẽ thở phào, nhưng cơ thể vẫn run bần bật.
Cô trở lại tấm chiếu, ngồi bó gối, mắt nhìn ra khe cửa hở. Ánh trăng đã ngả, chứng tỏ đêm đang dần tàn. Bình minh sẽ đến, nhưng liệu ánh sáng ngày mai có đem lại sự an toàn cho cô và mẹ?
Lan nhắm mắt, hít sâu. Cô biết mình không thể trốn mãi trong căn chòi này. Cha có thể lần theo dấu vết, và khi đó, cô, mẹ và cả Hoàng sẽ chẳng còn đường sống.
“Phải tính toán… phải đi trước một bước.”
Lan nghĩ đến mẹ đang bệnh nặng, yếu ớt đến mức khó có thể di chuyển xa. Cô nghĩ đến Hoàng, không biết giờ anh ở đâu, có còn an toàn không. Cô nghĩ đến chính mình, với đôi bàn tay trắng, chỉ có khát vọng tìm ra sự thật và cứu lấy gia đình.
Trước mắt, cô có hai lựa chọn:
Quay về tìm mẹ ngay trong đêm, liều mang mẹ rời khỏi nhà trước khi cha kịp trở lại.
Tìm Hoàng trước, bởi chỉ có anh mới hiểu rõ sự thật và giúp cô bảo vệ mẹ.
Lan cắn môi, máu rịn ra đầu lưỡi. Quyết định nào cũng nguy hiểm, nhưng cô không thể chần chừ lâu hơn. Cha sẽ không bỏ cuộc. Và mỗi phút trôi qua, mạng sống của Hoàng và mẹ đều đang treo lơ lửng.
Cô siết chặt tay, thì thầm:
— Con sẽ không để cha hủy hoại tất cả.
Trong khoảnh khắc đó, ánh trăng chiếu xiên qua mái dột, rọi lên gương mặt Lan. Đôi mắt cô sáng lên, không còn chỉ là sự sợ hãi, mà còn có cả ý chí bất khuất của một đứa con gái đã đi đến tận cùng tuyệt vọng nhưng vẫn không chịu buông tay.
Ngoài kia, gió rừng thổi mạnh hơn, như tiếng vọng của những linh hồn quá khứ. Đêm dày đặc, nhưng trong lòng Lan, một tia sáng nhỏ đã được thắp lên — ánh sáng của quyết tâm và khát vọng sống.