Lan ngồi lặng trong căn chòi bỏ hoang, nghe tiếng gió rít qua khe cửa mục nát. Ngoài kia, màn đêm vẫn bao phủ, lạnh lẽo và đặc quánh. Cô biết mình không thể chờ đến sáng. Mỗi phút giây trôi qua, mẹ ở nhà càng thêm nguy hiểm — nhất là khi cha có thể đã trở về, có thể đang đứng ngay bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao của bà.
Nghĩ đến đó, lòng Lan thắt lại. Cô cắn môi, máu mặn nơi đầu lưỡi càng khiến quyết tâm thêm rõ rệt: Phải quay về ngay. Phải đưa mẹ đi trước khi quá muộn.
Lan gượng đứng lên, đôi chân rã rời sau cuộc rượt đuổi trong rừng. Cô kéo tấm áo rách trên vai, hít một hơi thật sâu, rồi bước ra ngoài.
Bầu trời đêm đã ngả về phía tàn, trăng mờ dần sau tầng mây dày. Con đường về nhà chìm trong bóng tối hun hút. Lan men theo lối nhỏ cỏ mọc rậm rạp, từng bước run rẩy nhưng kiên quyết.
Mỗi âm thanh đều khiến cô giật mình: tiếng cành gãy, tiếng cú kêu, tiếng gió cuốn qua rặng tre. Lan nín thở lắng nghe, sợ rằng bất cứ lúc nào, cha cũng sẽ nhảy xổ ra từ một gốc cây nào đó. Nhưng con đường im ắng, chỉ có tiếng bước chân cô dồn dập và hơi thở gấp gáp.
Đi ngang qua bãi đất trống, nơi vài tiếng trước còn là nơi cha vung dao chặn đường, Lan rùng mình. Vết giày lớn hằn xuống đất ẩm, in đậm dưới ánh trăng bạc. Cha chắc chắn vẫn quanh quẩn đâu đó. Nhưng lúc này, cô không có lựa chọn nào khác.
Cô cúi thấp người, băng nhanh qua bãi đất, rồi lại chui vào đường mòn đầy bụi rậm. Thỉnh thoảng, gió thổi xào xạc, khiến cô tưởng như nghe thấy giọng cha vang vọng đâu đó: “Lan… mày không thoát được đâu…”
Lan siết chặt tay, tự nhủ: “Không, con sẽ về. Con sẽ cứu mẹ.”
Sau một hồi căng thẳng, ngôi nhà cuối cùng cũng hiện ra mờ mờ trong bóng đêm. Mái ngói cũ sẫm màu, hàng rào tre nghiêng ngả. Nhìn từ xa, nó vẫn như thường ngày, im lìm giữa đêm tối. Nhưng Lan biết, bên trong nó ẩn chứa những bí mật chết người.
Cô không bước thẳng qua cổng mà men theo hàng rào, tìm khe hở quen thuộc từ nhỏ. Cúi người chui qua, Lan nhẹ nhàng đặt chân vào sân. Gió đưa mùi ẩm mốc, thoang thoảng khói tro cũ còn sót từ bếp.
Cửa nhà vẫn khép hờ. Một khe sáng mờ hắt ra, lập lòe như từ ngọn đèn dầu. Lan nín thở, bước chậm từng bước. Mỗi tiếng kẽo kẹt của ván gỗ dưới chân như một hồi chuông báo động.
Trong nhà, im lìm lạ thường. Không tiếng cha, không tiếng động mạnh nào. Lan nép người bên vách, lắng nghe. Chỉ có tiếng ho khẽ, yếu ớt vang lên từ phòng trong. Tim cô thắt lại — đó chính là mẹ!
Lan khẽ đẩy cửa, rón rén bước vào. Ánh đèn dầu leo lét soi căn nhà lộn xộn, đồ đạc bị xô lệch như vừa trải qua cuộc tìm kiếm vội vã. Cô hiểu ngay: Cha đã lục soát nhà.
Lan nghiến răng, nuốt xuống nỗi sợ, rồi tiến về phía phòng mẹ.
Bà Thu nằm đó, gương mặt hốc hác, mái tóc bạc xõa xuống gối. Đôi mắt bà khép hờ, hơi thở nặng nhọc. Nhìn thấy con gái, đôi mắt ấy khẽ mở ra, ánh lên sự mừng rỡ yếu ớt.
— Lan… con… về rồi…
Lan òa khóc, quỳ xuống nắm lấy tay mẹ.
— Con đây, mẹ. Con về để đưa mẹ đi. Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay, trước khi cha quay lại.
Mẹ cô gượng lắc đầu, môi run run:
— Nguy hiểm lắm… Con không hiểu…
Lan siết chặt tay bà, giọng quyết liệt:
— Con hiểu hơn bao giờ hết. Con sẽ không để cha làm hại mẹ thêm lần nào nữa.
Bà Thu nhắm mắt, nước mắt lăn dài. Có lẽ bà hiểu con gái nói đúng, nhưng sức lực của bà đã gần như cạn kiệt.
Lan hít sâu, đưa mắt nhìn quanh phòng, tìm thứ gì có thể giúp. Cô thấy chiếc khăn choàng cũ của mẹ treo trên móc. Cô lấy xuống, quấn chặt quanh vai mẹ, rồi cố gắng đỡ bà ngồi dậy.
— Mẹ gắng lên, chúng ta phải đi ngay.
Mẹ cô rên khẽ vì đau, nhưng vẫn để mặc con dìu ra khỏi giường. Lan cắn chặt răng, từng bước đỡ mẹ đi về phía cửa sau.
Khi vừa ra tới hiên, một tiếng động bất ngờ vang lên ngoài sân: tiếng giày giẫm mạnh xuống đất. Cả hai khựng lại, máu trong người Lan đông cứng.
Cha đã trở về?
Lan vội thổi phụt ngọn đèn dầu, bóng tối nuốt chửng căn nhà. Cô dìu mẹ nép vào góc tối, tim đập loạn. Bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề mỗi lúc một gần…