Tiếng giày giẫm nặng nề trên nền sân đất mỗi lúc một gần. Lan nín thở, lưng ép sát vào vách gỗ. Trong bóng tối đặc quánh, tim cô đập dồn dập đến mức tưởng như vang ra ngoài. Bàn tay cô siết chặt bàn tay mẹ, cố trấn an nhưng chính mình lại run rẩy.
Cánh cửa chính kẽo kẹt mở ra. Một luồng gió lùa vào, mang theo mùi mồ hôi nồng nặc quen thuộc. Trong ánh trăng lọt qua khe cửa, bóng một người đàn ông in dài xuống nền nhà.
Cha.
Ông đứng đó, cao lớn, lầm lì, hơi thở phì phò. Ánh mắt ông lấp lánh trong bóng tối, soi rõ hai mẹ con đang lấp ló ở góc hiên.
— Mày tính đưa bà ấy đi đâu, Lan?
Giọng ông vang trầm, chậm rãi nhưng như nhát dao cứa vào da thịt. Lan toàn thân căng cứng. Cô biết, khoảnh khắc này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cô cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng cổ họng nghẹn đắng:
— Con phải đưa mẹ đi. Ở lại đây… chỉ có chết.
Người cha bước hẳn vào, cánh cửa kêu “cạch” khi bị gió hất mạnh ra sau lưng ông. Ông chống tay lên bàn, ánh mắt xoáy sâu vào con gái.
— Mày ngu thật. Mày nghĩ bên ngoài an toàn hơn sao? Mày nghĩ có thể trốn khỏi tao?
Lan nuốt khan, siết chặt vai mẹ.
— Ít nhất… con còn có hy vọng. Ở bên cha, chỉ có sợ hãi và bóng tối.
Đôi mắt ông lóe lên một tia giận dữ pha lẫn đau đớn. Ông tiến thêm một bước, giọng trầm xuống:
— Mày không biết mày đang làm gì đâu, Lan. Tất cả những gì tao làm… là để bảo vệ cái gia đình này.
Lan bật cười chua chát, nước mắt dâng tràn.
— Bảo vệ ư? Cha gọi là bảo vệ khi mẹ ngày ngày sống trong lo sợ, khi con gái thì ám ảnh không dám thở mạnh, còn anh Hoàng thì biến mất không dấu vết? Cha đang bảo vệ ai? Hay chỉ đang bảo vệ chính bí mật của cha?!
Người cha sững lại thoáng chốc, quai hàm ông giật giật. Ông đưa tay siết chặt con dao cài bên hông, lưỡi dao lóe sáng trong bóng trăng.
— Đừng ép tao, Lan. Tao đã cảnh báo mày rồi.
Lan nuốt nước mắt, nhưng ánh mắt cô cháy bỏng. Cô cảm nhận cơ thể mẹ đang run lên trong vòng tay, hơi thở gấp gáp như sắp ngừng lại. Chính điều đó khiến cô có thêm dũng khí.
— Con sẽ đưa mẹ đi. Cho dù cha có ngăn cản thế nào, con cũng sẽ đi.
Người cha bỗng gầm lên, lao đến. Lan kịp đẩy mẹ lùi vào góc, rồi chắn trước mặt bà. Con dao vung lên, ánh thép quét sát. Lan cúi người né, nghe tiếng gió rít qua mang tai, lạnh buốt sống lưng.
— Mày muốn phản tao đến cùng ư?! — ông hét, giọng khàn đặc.
Lan lùi lại, tay run run nắm lấy chiếc ghế gỗ gần đó. Cô vung lên chắn cú dao tiếp theo. Tiếng “choang” vang lên chói tai, lửa tóe sáng. Chiếc ghế gãy vụn, Lan ngã dúi xuống nền nhà, vai đau nhói.
Mẹ cô bật khóc, tiếng khóc yếu ớt nhưng xé lòng:
— Đừng! Ông ơi, đừng làm hại con bé!
Người cha dừng lại thoáng chốc, hơi thở dồn dập. Ánh mắt ông lóe lên sự giằng xé. Ông nhìn Lan, rồi nhìn vợ đang run rẩy trong góc. Hình ảnh ấy như một lưỡi dao đâm ngược vào tâm can, nhưng ngay sau đó, sự giận dữ lại tràn ngập, lấn át tất cả.
— Không… tao không thể để mày phá hủy tất cả…
Ông siết chặt dao, bước tới gần Lan đang cố gượng dậy. Ánh mắt ông sáng quắc như thú dữ dồn mồi vào đường cùng.
Lan biết, nếu không nhanh, lần này cô và mẹ sẽ không thoát.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô đưa mắt nhìn quanh. Góc bếp còn vương một thanh củi lớn, dài và chắc chắn. Nếu kịp chộp lấy, cô có thể cầm cự thêm chút nữa…
Lan hít sâu, quyết định. Cô lao người sang bên, tay vươn tới thanh củi. Cha hét lớn, dao vung chém xuống, chạm sượt mái tóc cô, tóe ra một nhúm bụi gỗ khi lưỡi thép bổ vào sàn.
Lan ôm chặt thanh củi, xoay người chắn trước mặt mẹ. Đôi mắt cô sáng lên trong bóng tối, không còn chỉ là sợ hãi, mà là quyết tâm liều chết.
— Nếu cha muốn giết… thì cha phải giết con trước.
Người cha dừng lại, ánh mắt chao đảo. Bầu không khí đặc quánh, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim ba người cùng đập loạn.
Ngoài kia, gió hú lên từng hồi dài. Trong căn nhà cũ, một cuộc đối đầu sinh tử sắp sửa nổ ra.