bí mật bên giếng đá

Chương 7: Lời Đồn Trong Xóm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày liền sau cơn mê sảng của mẹ, trong lòng Lan như có ngọn lửa cháy rực. Cô không thể ngồi yên, càng không thể tin vào sự im lặng ngột ngạt mà cha cố áp đặt. Những bức ảnh, tờ giấy khai sinh, và bức thư thấm đẫm nước mắt kia thôi thúc cô phải tìm thêm mảnh ghép mới.

Nếu trong nhà không ai chịu nói, thì cô buộc phải tìm lời giải từ những người ngoài.

Sáng hôm đó, Lan lấy cớ đi chợ. Con đường làng nhỏ, lầy lội sau mưa, hai bên cỏ mọc xanh rì. Cô kéo nón che nắng, lòng nặng trĩu. Lâu lắm rồi cô mới bước đi giữa xóm làng như thuở nhỏ. Người dân vẫn nhận ra cô – đứa con gái ông Hòa, bà Thu đi làm ăn xa nay về chăm mẹ.

Họ mỉm cười chào hỏi, nhưng Lan thấy trong ánh mắt vài người có gì đó ngập ngừng, lảng tránh.

Cô ghé vào quán tạp hóa của bà Tư – người vốn gần gũi với mẹ thuở trước. Sau vài câu chuyện xã giao, Lan chần chừ rồi đánh bạo hỏi:
“Bà Tư… hồi xưa nhà con có mấy anh chị em vậy bà?”

Bà Tư thoáng khựng lại. Đôi mắt già nua nheo lại, khóe môi run run. Bà lảng sang chuyện giá đường, giá gạo.

Lan không bỏ cuộc, hạ giọng, ánh mắt chân thành:
“Con đã tìm thấy ảnh… con biết con từng có một người anh tên Hoàng. Bà nói cho con biết đi, chuyện gì đã xảy ra đêm đó?”

Cái tên ấy như một nhát dao. Bà Tư giật mình, đưa mắt nhìn quanh, rồi khẽ thở dài:
“Lan à, có những chuyện… người ta không nên khơi lại. Con còn trẻ, cứ lo cho mẹ con, đừng để ý làm gì.”

“Con không thể không để ý, bà ơi. Mẹ con bệnh nặng như vậy, đêm nào cũng gọi tên anh Hoàng. Nếu con không tìm hiểu, con sẽ ân hận cả đời.” – Lan nghẹn ngào.

Bà Tư nhìn cô thật lâu, ánh mắt mềm lại. Bà khẽ gật đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
“Cả xóm này, ai mà chẳng biết… Nhưng người lớn cấm không cho bọn tao nói. Họ bảo nói ra là rước họa.”

“Là chuyện gì ạ?” – Lan nắm chặt tay bà, lòng nóng như lửa.

Bà Tư thở dài, giọng run run:
“Hồi đó, thằng Hoàng tầm mười tuổi. Một đêm mưa bão, người ta thấy bóng dáng nó đi theo ai đó ra phía góc vườn sau. Rồi từ đó… chẳng ai còn gặp nó nữa. Sáng ra, nhà con nói nó mất tích. Nhưng cả xóm thì xì xào… rằng có người thấy bà nội con đưa nó đi.”

Lan choáng váng, đôi mắt mở to.
“Bà… bà nội con? Nhưng… bà mất rồi mà…”

“Ừ.” – bà Tư gật đầu. “Ngày ấy, bà cụ mê tín lắm. Nghe đâu trong họ có một hủ tục kỳ quái: chọn một đứa trẻ ‘tế lễ’ để trừ tà, cầu yên. Người ta đồn chính đêm mưa đó, bà nội con đã làm cái chuyện… trời không dung, đất không tha.”

Lan rụng rời, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Không thể nào… Cha con… mẹ con… sao có thể để bà làm thế được?”

Bà Tư lắc đầu, mắt ngấn nước:
“Mẹ con thì khóc ngất, còn cha con… từ đó đổi tính, trở nên cộc cằn, hung hăng. Chắc ông ấy gánh nỗi đau quá lớn nên mới cấm người ta nhắc lại. Cũng phải thôi… ai mà chịu nổi cảnh con mình bị… mang đi như thế.”

Lan ngồi chết lặng, tim đập loạn. Những lời đồn ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim. Cô muốn phản bác, muốn tin rằng đó chỉ là chuyện bịa đặt. Nhưng mọi mảnh ghép từ trước đến nay… đều khớp.

Cô run run đứng dậy, cảm ơn bà Tư, rồi bước đi như kẻ mất hồn.

Trên đường về, Lan ghé qua giếng làng, nơi mấy bà hàng xóm đang giặt đồ. Khi thấy cô, họ thì thào với nhau, ánh mắt lấm lét. Một bà cất giọng:
“Nghe nói con Lan về chăm mẹ hả? Lớn khôn quá rồi… Giống anh Hoàng ngày xưa lắm…”

Một bà khác vội huých khuỷu tay, ra hiệu im lặng. Nhưng Lan đã nghe rõ.

Cô quay lại, giọng cứng rắn:
“Các bà vừa nhắc đến anh Hoàng đúng không? Là anh trai con phải không?”

Mọi người lúng túng. Cuối cùng, một bà lớn tuổi buông tiếng thở dài:
“Con à, cái chuyện năm đó… cả làng này ai cũng biết, chỉ có nhà con là cấm người ta nói. Người thì bảo thằng bé bị bắt cóc, người lại bảo bị đưa đi xa. Nhưng lời đồn nhiều nhất vẫn là… nó đã chết. Chết ngay trong khu vườn sau nhà con.”

“Không… không thể nào…” – Lan lắc đầu, cảm giác nghẹt thở.

“Chúng ta cũng chỉ nghe đồn thôi, chứ có ai dám chắc đâu.” – một người khác vội chữa. “Con đừng để trong lòng quá nhiều…”

Nhưng Lan biết, những lời đồn ấy đều xuất phát từ ký ức tập thể. Không khói làm sao có lửa.

Chiều muộn, Lan lê bước về nhà. Ánh nắng vàng nhạt phủ khắp con đường, nhưng với cô, tất cả chìm trong bóng tối.

Vừa bước vào sân, cô thấy cha ngồi trên bậc thềm, đôi mắt u ám nhìn thẳng ra khu vườn sau. Trong tay ông là điếu thuốc cháy dở, khói cuộn lên mờ mịt.

Lan ngập ngừng. Trong đầu vẫn vang vọng lời bà Tư, lời mấy người đàn bà ở giếng.

Cô muốn hét lên: “Cha! Có thật là bà nội đã đưa anh đi tế lễ? Có thật anh đã chết trong vườn sau?” Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cứng rắn, chai sạn của cha, cổ họng cô nghẹn lại, không thốt nên lời.

Cha liếc sang, ánh mắt lạnh lẽo:
“Đi đâu về đấy?”

Lan cúi đầu:
“Con… con ra chợ mua ít đồ.”

Ông không nói gì thêm, chỉ dụi tắt điếu thuốc, rồi lặng lẽ bước vào nhà.

Lan đứng lại rất lâu, mắt dán vào cánh cổng sắt khóa kín nơi góc vườn. Tiếng gió rít qua kẽ lá nghe như tiếng khóc thầm.

Trong đầu cô dội lên lời đồn rợn người: “Nó chết ngay trong khu vườn sau nhà con…”

Lan siết chặt nắm tay. Nếu đúng là vậy, cô phải tận mắt chứng kiến. Chỉ có sự thật mới cứu rỗi được mẹ – và cả chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×