Sau những lời đồn thổi trong xóm, đầu óc Lan quay cuồng như chiếc chong chóng giữa gió bão. Cô không biết đâu là sự thật, đâu chỉ là những mảnh ký ức bị phóng đại qua năm tháng.
Chiều hôm ấy, khi nắng đã dịu, Lan quyết định ra chợ huyện mua ít thuốc bổ cho mẹ. Đường từ làng ra chợ phải đi ngang con đê dài, hai bên là ruộng lúa xanh mướt. Từng đợt gió từ cánh đồng thổi về, mang theo mùi hương ngai ngái của bùn đất.
Lan vừa đi vừa nghĩ ngợi. Trong lòng, ký ức về Hoàng như những mảnh gương vỡ cứa nát tim. Đêm qua cô còn mơ thấy bàn tay anh nắm chặt tay cô, dắt đi giữa cơn mưa, rồi bỗng tan biến vào bóng tối.
Cô lắc đầu, cố xua tan hình ảnh ấy. Nhưng rồi, đúng vào lúc ngoái nhìn sang bờ ruộng bên kia, Lan bỗng chết lặng.
Có một người đàn ông đang đứng đó. Dáng cao gầy, vai rộng, mái tóc hơi rối vì gió. Ánh nắng cuối ngày rọi xuống, vẽ lên gương mặt anh những đường nét rõ ràng – sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mày rậm…
Lan cảm giác tim mình ngừng đập. Bóng dáng ấy… quen thuộc đến nao lòng.
Người đàn ông nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt đen nhánh, khó đoán. Trong khoảnh khắc, Lan tưởng như mình đang nhìn thấy anh Hoàng – anh trai trong ký ức tuổi thơ.
“Anh… Hoàng?” – cô buột miệng gọi, giọng run rẩy.
Người đàn ông thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức quay đi, bước nhanh xuống lối mòn dẫn vào rặng tre.
Lan bàng hoàng. Không kịp suy nghĩ, cô lao xuống bờ đê, chân trượt trên bãi đất ẩm, rồi đuổi theo.
“Khoan đã! Anh ơi! Anh Hoàng!”
Tiếng gọi vang vọng trong gió chiều. Người đàn ông phía trước đi càng nhanh, bóng dáng dần khuất vào bụi tre rậm rạp.
Lan vừa chạy vừa thở dốc, tim đập như trống. Cành tre quất vào mặt, vào tay, nhưng cô không cảm thấy đau. Chỉ có một nỗi sợ hãi lẫn hy vọng đang thôi thúc: Nếu thật sự đó là anh… mình không thể để mất thêm lần nữa.
Thế nhưng, khi cô lao ra đến khoảng đất trống sau bụi tre, bóng dáng ấy đã biến mất. Chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, tiếng dế kêu ran dưới chân.
Lan đứng sững, ngực phập phồng dữ dội. Mồ hôi túa ra khắp người, đôi mắt ráo hoảnh.
“Không… không thể nào là mơ… Rõ ràng mình đã thấy…”
Cô đảo mắt nhìn quanh. Xa xa, có một căn chòi gỗ nhỏ dựng giữa ruộng hoang. Cánh cửa hé mở, gió thổi khiến tấm liếp kẽo kẹt. Linh cảm mách bảo Lan rằng, người đàn ông kia có lẽ trốn trong đó.
Lan bước tới gần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô khẽ đẩy cửa. Bên trong tối om, mùi ẩm mốc xộc ra. Không một bóng người.
Chỉ có một chiếc áo khoác bạc màu treo lủng lẳng trên vách, và một đôi dép cũ đặt ngay ngưỡng cửa – dấu hiệu rõ ràng cho thấy nơi này có người ở.
Lan run run đưa tay chạm vào chiếc áo. Vải thô ráp, ẩm ướt. Trong khoảnh khắc, một làn hơi ấm lạ lùng chạy dọc sống lưng cô.
Anh Hoàng… có thật anh còn sống sao?
Tối hôm đó, Lan trở về nhà muộn. Cha ngồi trước hiên, ánh mắt đầy nghi hoặc khi thấy con gái quần áo lấm lem bùn đất.
“Đi đâu mà giờ này mới về?” – ông gằn giọng.
“Con… con đi chợ, rồi ghé qua ruộng nhà mình xem thử lúa thôi.” – Lan lúng túng.
Cha nhìn cô chằm chằm, như muốn đọc hết mọi ý nghĩ trong đầu. Rồi ông bật cười khẩy, rít một hơi thuốc:
“Đừng có mà lảng vảng chỗ không nên. Có những thứ… càng đào sâu, càng chuốc lấy tai họa.”
Lan cắn môi, cúi đầu không nói. Nhưng trong lòng, hình ảnh người đàn ông ấy vẫn hiện lên rõ rệt, như khắc vào tim.
Đêm xuống. Lan ngồi trong phòng, thắp ngọn đèn dầu, mắt dán vào tấm ảnh cũ của Hoàng mà cô cất giấu. Càng nhìn, cô càng thấy nét tương đồng với người đàn ông bên bờ ruộng.
Cùng sống mũi cao, cùng đôi mắt u buồn. Chỉ khác rằng Hoàng trong ảnh là một cậu bé, còn người kia đã là đàn ông trưởng thành.
Nếu Hoàng còn sống, thì mười mấy năm nay anh đã đi đâu? Tại sao anh không về nhà? Và tại sao lại lén lút tránh mặt mình?
Những câu hỏi ấy bủa vây, khiến Lan không thể ngủ.
Nửa đêm, khi cả nhà chìm vào tĩnh lặng, Lan khẽ mở cửa sổ. Từ xa, khu vườn sau vẫn im lìm, cánh cổng sắt như bóng ma canh giữ. Nhưng ở một góc tối, Lan bất chợt thấy… một ánh mắt lóe lên.
Cô giật mình, nín thở nhìn kỹ. Nhưng khi chớp mắt, khoảng tối lại trống rỗng, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán lá.
Lan siết chặt tay, thì thầm:
“Anh… có phải anh đang dõi theo em không? Đừng trốn nữa… Em cần anh…”
Ngọn đèn dầu khẽ chao, ánh sáng lung linh hắt lên gương mặt cô đầy nước mắt.
Sáng hôm sau, Lan quyết định quay lại khu chòi gỗ giữa ruộng. Nhưng khi đến nơi, căn chòi trống trơn. Chiếc áo khoác và đôi dép đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
Cô đứng bơ vơ, gió thổi phần phật tà áo. Trong lòng, nỗi sợ hãi xen lẫn một tia hy vọng.
Nếu người đàn ông ấy thật sự là Hoàng… thì nghĩa là tất cả những lời đồn về “cái chết trong góc vườn” chỉ là giả dối.
Nhưng nếu không phải… thì anh ta là ai, và vì sao lại giống Hoàng đến thế?
Lan ngước nhìn bầu trời, đôi mắt ngấn lệ. Trong sâu thẳm, cô biết: cuộc gặp gỡ bất ngờ này không phải tình cờ. Nó là lời nhắc nhở, là sợi dây kéo cô đi tiếp con đường tìm sự thật.