Tiếng kim loại chạm nhau vang lên lanh lảnh trong màn đêm. Đông viện vốn yên ả giờ rực sáng ánh đuốc, bóng người lao vun vút giữa những hành lang uốn khúc. Hạo Nhiên dẫn đầu đội cận vệ, thân hình như mũi tên xé gió, trường kiếm trong tay lóe sáng từng nhịp.
Ba kẻ bịt mặt mặc y phục đen lao ra từ nóc nhà, thân pháp nhẹ như khói, thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng không trực tiếp tấn công lính gác mà dồn hết lực hướng về phía Tịnh Liên Cung.
“Hạ chúng trước khi chúng vào được khu nội!” – Hạo Nhiên quát, giọng vang dội.
Tiếng hò hét vang lên, mũi giáo và gươm sáng loáng vung lên. Một tên thích khách tung người tránh, mũi kiếm Hạo Nhiên lướt qua sát ngực hắn, để lại đường rách sâu trên vải áo. Máu phun ra, nhưng ánh mắt kẻ đó vẫn lạnh lẽo, không hề nao núng.
Cả ba di chuyển như có luyện tập từ trước, kẻ này che chắn, kẻ kia tung đòn trí mạng. Lưỡi kiếm của Hạo Nhiên múa thành từng vòng sáng, chặn đứng mọi hướng tiếp cận. Một cú chém mạnh làm gãy thanh đao của đối thủ, tia lửa tóe ra giữa đêm.
Phía xa, tiếng chuông cảnh báo vang dồn dập. Các cung khác bừng tỉnh, người hầu, thái giám hoảng loạn chạy về phía an toàn. Nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, Bạch Liên vẫn ngồi trong phòng, đôi tay vô thức siết chặt mép bàn. Cô nghe rõ tiếng binh khí, tiếng hò hét, và cả nhịp tim mình đập thình thịch.
Một bóng đen bất ngờ lướt qua cửa sổ. Cô quay phắt lại, chỉ kịp thấy đôi mắt lạnh lẽo qua lớp khăn che mặt. Hắn lao vào nhanh như chớp. Bạch Liên hét lên, lùi sát tường, nhưng trước khi kẻ đó kịp chạm vào cô, một mũi tên từ ngoài cửa sổ xuyên thẳng vào vai hắn. Máu đỏ loang ra, hắn gầm lên rồi biến mất ra ngoài.
Phạm Kỳ xuất hiện, tay cầm cung, thở hắt. “Tiểu thư, xin ở yên trong phòng! Tướng quân đang cầm chân bọn chúng.”
Ngoài Đông viện, trận chiến vẫn chưa ngã ngũ. Hạo Nhiên tung cú đá mạnh, quật ngã một tên xuống đất. Không cho hắn cơ hội đứng dậy, anh xoay kiếm chém ngang, máu bắn tung tóe trên nền đá. Hai tên còn lại liếc nhau, rồi đồng loạt rút lui.
“Đừng để chúng thoát!” – Hạo Nhiên gầm lên, lao theo.
Chúng băng qua dãy hành lang dài, nhảy xuống khu vườn tối. Nhưng vừa đặt chân xuống, một nhóm cung thủ phục sẵn bắn liên tiếp. Một tên trúng ba mũi tên, ngã vật xuống. Tên cuối cùng vung khói độc, che mắt truy binh rồi biến mất vào bóng đêm.
Khi khói tan, Hạo Nhiên đứng thở dốc giữa sân. Anh biết, bọn này không chỉ là sát thủ thuê, mà còn có kẻ đứng sau tinh thông bố trí chiến thuật. Việc chúng chọn Đông viện làm nơi tập kích rõ ràng là mồi nhử, mục tiêu thật vẫn là Bạch Liên.
Anh quay lại Tịnh Liên Cung ngay lập tức. Bạch Liên vẫn an toàn, nhưng gương mặt cô tái nhợt. Khi thấy anh, đôi mắt cô ánh lên sự nhẹ nhõm nhưng xen lẫn lo sợ. Anh bước nhanh đến, đưa tay chạm nhẹ vào má cô.
“Nàng không bị thương chứ?” – giọng anh khàn đi.
Cô lắc đầu, khẽ đáp: “Thiếp không sao. Nhưng… có một kẻ đã vào được đây. Nếu không có Phạm Kỳ…”
Hạo Nhiên quay sang Phạm Kỳ, gật đầu tán thưởng, rồi nhìn lại cô. “Từ giờ sẽ tăng gấp ba lính gác quanh đây. Ta sẽ đích thân canh mỗi đêm.”
Bạch Liên muốn phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của anh, cô chỉ im lặng. Trong lòng cô, nỗi lo sợ dần biến thành một cảm giác khác – sự tin tưởng không lý giải được.
Đêm ấy, khi mọi thứ tạm yên, Hạo Nhiên vẫn không rời Tịnh Liên Cung. Anh ngồi bên cửa sổ, kiếm đặt ngang đùi, mắt hướng ra bóng đêm. Ngoài kia, trời bắt đầu mưa, từng giọt rơi lộp bộp trên mái ngói, nhưng trong căn phòng này, hơi ấm từ ánh nến và bóng dáng anh khiến Bạch Liên thấy bớt lạnh lẽo.
Cô khẽ hỏi: “Ngài không mệt sao?”
Anh không quay lại, chỉ đáp: “Chỉ cần nàng bình yên, ta không biết mệt là gì.”
Ngoài xa, tiếng sấm vang lên, như báo hiệu những biến cố lớn hơn đang đến gần. Và ở một góc khác của hoàng cung, Thái hậu nhận tin báo, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt lóe lên tia hài lòng. Trận thử lửa đã bắt đầu, và con mồi đã được xác định rõ ràng.