Trời vừa hửng sáng, tiếng chuông báo hiệu giờ dậy vang khắp hậu cung. Sương sớm vẫn phủ một màn mỏng trên những mái ngói cong, giọt nước đọng trên cánh sen lấp lánh dưới ánh ban mai. Bạch Liên đã thức từ lâu. Cô ngồi bên bàn, ánh mắt dõi ra hồ sen trước cửa sổ, đầu óc tính toán từng bước.
Cảnh báo của cung nữ đêm qua cứ lặp lại trong đầu: “Họ sẽ hạ độc trong trà sáng mai”. Cô biết rõ, một khi uống phải, nhẹ thì mất sức, nặng thì mất mạng. Nhưng nếu từ chối uống, chắc chắn bọn họ sẽ sinh nghi.
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Hai cung nữ mới bước vào, tay bưng khay trà bốc khói. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng tỏa ra, nhưng Bạch Liên lại ngửi thấy một mùi lạ, rất nhẹ, gần như bị che phủ bởi hương trà.
“Tiểu thư, mời dùng trà sáng,” một cung nữ nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt sắc lẹm.
Bạch Liên mỉm cười, gật nhẹ. “Đặt lên bàn đi.”
Cô không vội uống, mà chậm rãi bẻ một miếng bánh nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. “Trà này mới pha sao?”
“Vâng, vừa pha ở phòng bếp Tịnh Liên Cung,” người kia đáp.
Bạch Liên gật đầu, chậm rãi cầm chén trà, đưa lên môi. Nhưng trước khi nhấp, cô giả vờ như vô tình trượt tay, làm chén nghiêng, vài giọt trà rơi xuống nền gạch. Một con kiến nhỏ đang bò ngang lập tức ngừng lại, quằn quại vài giây rồi bất động.
Ánh mắt cô lóe lên tia lạnh. Cung nữ kia cũng nhìn thấy, sắc mặt thoáng biến đổi nhưng nhanh chóng che giấu.
“Trà hơi nóng, ta sẽ để nguội một chút,” Bạch Liên nói nhẹ, đặt chén xuống.
Cô quay sang Phạm Kỳ, khẽ ra hiệu. Cậu lập tức hiểu, giả vờ làm rơi một chiếc khăn để cúi xuống gần vũng trà, quan sát. Khi ngẩng lên, ánh mắt cậu đầy căng thẳng.
Một lát sau, Bạch Liên bất ngờ đổi giọng: “Hôm nay tâm trạng ta tốt. Hai ngươi cũng uống cùng ta cho vui.”
Hai cung nữ sững lại. Một người cười gượng: “Tiểu thư, nô tỳ không dám…”
“Ta bảo uống thì uống. Hay là… sợ gì sao?” – giọng cô bỗng sắc như dao.
Bị ép, một người miễn cưỡng nâng chén, môi chạm nhẹ vào nước trà. Nhưng trước khi nuốt, Bạch Liên đã cất tiếng: “Dừng lại.”
Cô đứng dậy, bước chậm rãi tới, rút cây trâm vàng khỏi tóc. “Thứ này… là thuốc gì?” Cây trâm chạm nhẹ vào cổ tay cung nữ, đủ để truyền đi sự đe dọa.
Người kia run rẩy, nhưng vẫn cố chối. “Nô tỳ… không biết…”
“Không biết?” – Bạch Liên nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như soi thấu tâm can đối phương. “Vậy để ta hỏi lại Hoàng hậu xem người ban cho ta thứ gì quý giá thế này.”
Nghe đến đây, một cung nữ khác lập tức quỳ xuống, giọng run như lá: “Xin tiểu thư tha mạng! Chúng nô tỳ chỉ làm theo lệnh…”
“Lệnh của ai?” – Bạch Liên hỏi gọn.
Người kia mím môi, không nói. Nhưng chỉ cần thế cũng đủ để cô hiểu. Hoàng hậu muốn ra tay, và đây mới chỉ là bước đầu.
Bạch Liên không để lộ thêm cảm xúc. “Mang hết số trà này ra ngoài. Từ giờ, mọi thứ đưa vào đây đều phải qua tay Phạm Kỳ trước.”
Sau khi bọn họ rời đi, Phạm Kỳ bước tới, lo lắng: “Tiểu thư, nếu Hoàng hậu biết chúng ta phát hiện…”
“Càng tốt. Để bà ta hiểu, ta không dễ bị nuốt chửng,” Bạch Liên đáp, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Tại Thư Viện Cấm, Hạo Nhiên cũng không yên. Từ khi đọc được bức thư kia, anh tìm mọi cách để rời khỏi đây nhưng đều bị cản. Lính canh được bố trí dày đặc, ngay cả khi anh lấy cớ muốn gặp Hoàng thượng, họ cũng viện đủ lý do trì hoãn.
Buổi tối, một thái giám mang cơm đến, lén nhét vào tay anh một mảnh giấy nhỏ. “Tịnh Liên Cung đã xảy ra chuyện. Hãy cẩn trọng.” Không ghi tên, nhưng Hạo Nhiên đoán được người gửi.
Anh siết chặt mảnh giấy, ánh mắt bừng lên quyết tâm. Dù có phải phá lệnh niêm phong, anh cũng phải ra ngoài trước khi quá muộn.
Đêm xuống, Bạch Liên ngồi viết một bức thư nhỏ, nhờ Phạm Kỳ tìm cách gửi ra ngoài. Trong thư chỉ có bốn chữ: “Hẹn nhau trăng tròn”. Đó là ám hiệu duy nhất cô và Hạo Nhiên từng dùng, báo hiệu thời khắc hành động.
Bên ngoài, bóng đêm vẫn dày đặc, nhưng trong lòng hai người, ngọn lửa quyết tâm đã cháy rực.