bí mật dưới lớp băng lãnh

Chương 3: Dạ Tiệc Hoàng Gia và Nụ Hôn Hợp Đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hóa Thân Thành Phu Nhân Lục

Buổi chiều, sau khi An Nhiên trở về từ bệnh viện với tin tức tốt lành về mẹ, Biệt thự Lương Sơn đã được huy động để chuẩn bị cho cô. Một đội ngũ stylist và trang điểm chuyên nghiệp đang chờ sẵn.

An Nhiên, vốn quen với sự giản dị, có chút không thoải mái khi bị vây quanh bởi những người xa lạ. Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương. Gương mặt thanh tú, chuyên nghiệp ngày thường đang được "biến hình" thành một quý cô kiêu sa.

"Phu nhân Lục, cô có một khí chất rất lạnh lùng nhưng cuốn hút. Chúng ta sẽ chọn chiếc váy lụa satin màu xanh Sapphire này. Nó sẽ làm nổi bật nước da trắng ngần của cô và thể hiện sự sang trọng, kín đáo," chuyên gia trang điểm tên Lâm nói.

An Nhiên khoác lên mình chiếc váy. Vải lụa mềm mại trượt dọc cơ thể, đường cắt cúp tinh tế phô bày những đường cong hoàn hảo. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh đèn. An Nhiên nhìn mình. Cô không còn là Thư ký Hạ An Nhiên nữa. Giờ đây, cô là Phu nhân Lục, người phụ nữ mà Thiếu Phàm cần để đối phó với thế giới.

Khi Thiếu Phàm bước vào phòng, anh dừng lại. Anh mặc bộ tuxedo đen cổ điển, lịch lãm, như một vị vua trẻ. Anh đã quen với vẻ chuyên nghiệp, kín đáo của An Nhiên, nhưng hình ảnh lộng lẫy và kiêu sa này lại khiến anh bất ngờ.

"Tốt," Thiếu Phàm nói, giọng trầm ấm hơn bình thường một chút. "Hoàn hảo."

Anh bước đến, đưa tay ra. An Nhiên đặt tay mình vào tay anh. Tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Khoảnh khắc này, ranh giới giữa sếp và nhân viên hoàn toàn biến mất.

"Nhớ kỹ," Thiếu Phàm nghiêng người, thì thầm vào tai cô, "Chúng ta là một cặp. Cô phải dán mắt vào tôi, cười khi tôi cười, và thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối, ngay cả khi tôi đang thảo luận kinh doanh. Cô là nữ chủ nhân của Thiên Thịnh tối nay."

"Tôi hiểu, Thiếu Phàm," An Nhiên đáp lại bằng giọng nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn thay đổi so với giọng điệu báo cáo công việc hàng ngày.

2. Thử Thách Từ Dư Luận và Người Cũ

Họ bước vào buổi dạ tiệc từ thiện của Tập đoàn Hoàng Đế. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về cặp đôi quyền lực mới. Lục Thiếu Phàm chưa từng công khai bạn gái, việc anh đính hôn với cô thư ký Hạ An Nhiên gây ra cơn địa chấn trong giới thượng lưu.

An Nhiên cảm nhận được sự săm soi, đánh giá từ mọi phía. Cô nắm chặt tay Thiếu Phàm, nhưng anh lại dịu dàng siết nhẹ tay cô, như một lời trấn an vô hình.

"Thư ký Hạ, à, Phu nhân Lục. Cô rất xinh đẹp tối nay," một quý bà tiếp cận.

"Cảm ơn bà," An Nhiên đáp, nụ cười đúng mực.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi Mộ Tuyết, thiên kim độc nhất của tập đoàn Mộ thị – người đã công khai theo đuổi Thiếu Phàm suốt nhiều năm, xuất hiện. Mộ Tuyết mặc chiếc váy dạ hội đắt tiền, khuôn mặt sắc sảo đầy vẻ khinh miệt.

"Ôi, Thiếu Phàm. Anh thật biết cách đùa cợt. Anh đưa cô thư ký nhỏ của mình đến để làm trò cười sao?" Mộ Tuyết nói, giọng cao ngạo.

Thiếu Phàm lạnh lùng nhìn cô ta. "Mộ tiểu thư, đây là vợ sắp cưới của tôi, Hạ An Nhiên. Cô ấy không phải trò đùa. Lục gia chúng tôi coi trọng nhân phẩm, không phải gia thế."

Mộ Tuyết cười khẩy. "Phẩm chất? Hay là một bản hợp đồng tình tiền? Cô ta chỉ là một nhân viên văn phòng, Thiếu Phàm. Anh nghĩ cô ta có thể giúp gì được anh?"

An Nhiên không lên tiếng. Cô đã sẵn sàng cho những lời lẽ cay độc này. Cô chỉ nhìn Thiếu Phàm, ánh mắt tin cậy như đã được "huấn luyện".

Thiếu Phàm đưa tay ôm eo cô, kéo cô sát vào lòng mình. Hành động thân mật, chiếm hữu này đã khiến Mộ Tuyết tức giận.

"Mộ tiểu thư, cô nên quan tâm đến bản thân mình. Còn vợ tôi," Thiếu Phàm cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc An Nhiên, "cô ấy có thể làm rất nhiều việc. Cô không cần biết."

Mộ Tuyết cứng họng, buộc phải rút lui.

Ngay sau đó, Đường Hạo, Phó tổng giám đốc trẻ tuổi của Tập đoàn Kiến Kim, đối thủ cạnh tranh chính của Thiên Thịnh, đến gần. Đường Hạo được đồn đoán là có quan hệ phức tạp với Mộ Tuyết, và cũng là một người đàn ông mưu mô.

"Lục Tổng, xin chúc mừng. Cô thư ký xinh đẹp đã được thăng chức. Chúc mừng cô, Hạ tiểu thư. Hy vọng cô sẽ không bao giờ cảm thấy hối tiếc vì sự thăng tiến này," Đường Hạo nói, ánh mắt đầy ẩn ý.

An Nhiên cảm thấy Đường Hạo không hề có ý tốt. Cô định trả lời một cách lịch thiệp, nhưng Thiếu Phàm đã nhanh hơn.

"Đường Tổng, vợ tôi không có thời gian để hối tiếc. Cô ấy đang bận rộn lên kế hoạch cho cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi. Nếu Đường Tổng có ý định mời hợp tác, vui lòng gửi qua Thư ký Hạ. Cô ấy là người duy nhất tôi tin tưởng."

Thiếu Phàm khéo léo biến sự công kích thành lời khẳng định quyền lực của An Nhiên, vừa là vợ, vừa là người quản lý công việc của anh.

3. Nụ Hôn Hợp Đồng

Trong suốt buổi tiệc, Thiếu Phàm và An Nhiên đóng vai một cặp đôi hoàn hảo. Mỗi lần An Nhiên cảm thấy lo lắng hay mệt mỏi, Thiếu Phàm đều đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng cô. Những cử chỉ nhỏ, vô tình nhưng lại khiến trái tim An Nhiên chệch nhịp. Cô đang dần quên rằng đây chỉ là hợp đồng.

Khi bữa tiệc kết thúc, họ đứng ở ban công riêng biệt để Thiếu Phàm có thể hút thuốc và thư giãn. Không khí mát lạnh của đêm bao trùm lấy họ.

"Cô làm tốt lắm," Thiếu Phàm phả ra một làn khói trắng. "Cử chỉ, lời nói, ánh mắt. Hoàn hảo."

"Tôi là một thư ký giỏi, Thiếu Phàm. Diễn xuất cũng là một kỹ năng," An Nhiên nói, giọng cô trở lại sự chuyên nghiệp.

Thiếu Phàm quay sang, ném điếu thuốc. Anh bước lại gần cô.

"Thế thì tôi phải kiểm tra lại kỹ năng của cô. Tôi cần chắc chắn rằng cô không quên vai trò của mình trong mọi tình huống."

Đột nhiên, Thiếu Phàm cúi xuống, không để An Nhiên kịp phản ứng. Anh hôn cô.

Đó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, xã giao. Nụ hôn của anh mạnh mẽ, mang theo hương bạc hà mát lạnh và sự chiếm đoạt của một Tổng giám đốc. Anh muốn khẳng định quyền lực của mình, và cũng là một cách để thử thách sự bình tĩnh của cô.

An Nhiên sững sờ. Mọi nguyên tắc, mọi rào cản cô đã dựng lên đều sụp đổ. Cô không đẩy anh ra được. Trong khoảnh khắc đó, cô quên đi bản hợp đồng, cô chỉ còn là một cô gái đang được người mình thầm yêu hôn.

Lục Thiếu Phàm dứt ra, ánh mắt anh hơi tối lại, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh thở gấp, có vẻ cũng bị ảnh hưởng bởi nụ hôn bất ngờ này.

"Hạ An Nhiên," anh nói, giọng khàn đặc. "Cô không phản ứng. Trong tình huống này, cô nên đẩy tôi ra. Chúng ta đang ở nơi công cộng. Hoặc là cô đang đắm chìm?"

An Nhiên lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cô nóng bừng.

"Đó là... huấn luyện, Thiếu Phàm," cô thở dốc. "Và tôi đã đóng vai vợ anh hoàn hảo. Vợ anh không thể đẩy anh ra, đặc biệt là khi có người đang nhìn trộm."

Cô chỉ vào một góc khuất, nơi một phóng viên đang lén lút chụp ảnh.

Thiếu Phàm nhìn theo, nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên môi. "Thông minh. Rất chuyên nghiệp."

"Tôi đã nói rồi. Tôi chỉ là chuyên nghiệp," An Nhiên trả lời, dù trái tim cô đang tan chảy và vụn vỡ cùng lúc.

4. Chiếc Hộp Và Lời Nói Vô Tình

Trên đường trở về biệt thự, không khí trong xe vô cùng yên lặng và căng thẳng. Cả hai đều tránh nhìn nhau.

Khi về đến nhà, Thiếu Phàm bước thẳng vào thư phòng. An Nhiên đi theo.

"Vẫn còn một việc cần làm," anh nói, mở két sắt ra. Anh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo, đã cũ kỹ.

"Bên trong là di vật của mẹ tôi. Bà muốn nó được cất giữ cẩn thận."

Anh đưa chiếc hộp cho An Nhiên. "Cô là người duy nhất tôi tin tưởng để giữ nó."

An Nhiên nhận lấy chiếc hộp, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Đây là sự tin tưởng hoàn toàn, vượt xa một bản hợp đồng.

Khi cô cầm chiếc hộp, tay cô chạm vào vết sẹo trên tay mình, vết sẹo mờ nhưng vẫn còn đó từ mười năm trước. Cô nhìn sang vết sẹo trên vai Thiếu Phàm (mà cô đã thấy tối qua).

"Thiếu Phàm," cô gọi, giọng nhỏ nhẹ. "Vết sẹo trên vai anh... nó có phải là từ một tai nạn gần bờ hồ mười năm trước không?"

Thiếu Phàm cứng người, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh băng, tăm tối hơn bao giờ hết.

"Cô đang nói gì vậy?"

"Tôi có một vết sẹo nhỏ trên tay, cũng từ một tai nạn gần hồ nước vào tháng Tám, mười năm trước. Tôi gần như đã quên, nhưng khi thấy vết sẹo của anh..."

Thiếu Phàm ngắt lời cô. "Đó không phải việc của cô, An Nhiên. Cô không cần phải nhớ bất kỳ điều gì về quá khứ của tôi."

Giọng nói của anh đầy sự nghiêm nghị và giận dữ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Và tại sao anh lại biết rõ về tai nạn đó? Anh đã hỏi mẹ tôi sao?" An Nhiên kiên quyết hỏi.

"Không cần thiết. Chuyện đã qua rồi. Tập trung vào hiện tại. Tôi cần cô hoàn thành hợp đồng này."

Anh quay lưng lại, nhưng trước khi đóng cửa thư phòng, Thiếu Phàm buông một câu, như một lời thì thầm nhưng lại vang dội trong không gian tĩnh mịch:

"Cô cứ nghĩ cô là Thư ký Hạ. Nhưng mười năm trước, cô đã là của tôi rồi."

An Nhiên sững sờ. Cô đứng đó, ôm chiếc hộp gỗ, cảm thấy toàn thân lạnh cóng. Lời nói đó của Thiếu Phàm, cộng với vết sẹo và sự giận dữ bất thường của anh, đã khẳng định: Anh biết cô là ai, và anh đã tìm kiếm cô.

Bản hợp đồng này, có lẽ không chỉ là một giao dịch thương mại. Nó là một cái bẫy tinh vi, một sự sắp đặt hoàn hảo để đưa cô trở lại bên anh.

Lục Thiếu Phàm, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? Và bí mật mười năm trước là gì?

Ánh đèn trong phòng tắt, An Nhiên vẫn đứng yên, cô biết cô đã bước vào một trò chơi mạo hiểm hơn là cô nghĩ. Cô phải tìm ra Bí Mật Dưới Lớp Băng Lãnh này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×