1. Chiếc Hộp và Giấc Ngủ Không Yên
Hạ An Nhiên mang chiếc hộp gỗ vào phòng ngủ. Đêm đã khuya nhưng cô không thể ngủ được. Lời nói của Lục Thiếu Phàm cứ vang vọng trong đầu cô: "mười năm trước, cô đã là của tôi rồi."
Cô đặt chiếc hộp lên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve những đường chạm khắc cũ kỹ. Đây là di vật của mẹ anh. Điều này có liên quan gì đến bí mật mười năm trước không?
Cô cố gắng mở chiếc hộp, nhưng nó bị khóa bằng một cơ chế phức tạp. Dù là thư ký, cô chưa bao giờ phải mở bất cứ thứ gì riêng tư của anh. Cô quyết định không làm liều. Sự chuyên nghiệp vẫn mách bảo cô tôn trọng giới hạn, dù cô đang cảm thấy bị phản bội và lợi dụng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng tắm mở ra. Lục Thiếu Phàm bước ra, tóc còn hơi ẩm. Anh nhìn thấy An Nhiên đang ngồi bên bàn.
"Không ngủ được?" Anh hỏi.
"Không. Tôi đang suy nghĩ về câu nói của anh, Thiếu Phàm." An Nhiên quay lại, ánh mắt cô lần này không còn là sự chuyên nghiệp giả tạo, mà là sự chất vấn.
"Câu nói nào?" Anh nhếch môi, thái độ trở lại lạnh lùng và cảnh giác.
"Mười năm trước, tôi đã là của anh. Anh biết về vết sẹo của tôi, về tai nạn đó. Anh đã cố tình sắp đặt để tôi ký hợp đồng này, đúng không?"
Thiếu Phàm bước đến, đứng ngay trước mặt cô. "Tôi là Tổng giám đốc của Thiên Thịnh. Tôi luôn nắm quyền kiểm soát mọi thứ xung quanh mình, kể cả cô."
Anh không phủ nhận, đó là một lời thú nhận đáng sợ.
"Vậy hợp đồng 1.5 triệu đô la này là gì? Là tiền công để tôi trở thành con mồi của anh sao?"
"Là sự đền bù," Thiếu Phàm nói, giọng trầm thấp. "Đền bù cho sự chờ đợi và sự hy sinh. Cô có cần tiền để cứu mẹ mình không? Tôi đã cho cô. Cô có cần một danh phận để tránh khỏi những rắc rối ngoài kia không? Tôi đã cho cô. Hợp đồng là một công cụ, An Nhiên. Mục đích của tôi, cô không cần biết. Cô chỉ cần làm tốt vai trò Phu nhân Lục."
Anh cúi xuống, ánh mắt khóa chặt lấy cô.
"Nếu cô dám vi phạm hợp đồng, không chỉ tiền bạc mà cả công việc của cô cũng sẽ gặp rắc rối. Ngủ đi. Cô cần sức để đóng vai vợ tôi vào ngày mai."
An Nhiên nằm xuống, quay lưng về phía anh. Cô có cảm giác mình đã bị đẩy vào một trò chơi mà cô hoàn toàn không có luật chơi, nhưng cô vẫn phải chơi, vì mẹ cô.
Đêm đó, cô ngủ không yên. Cô cảm nhận được hơi ấm của anh từ phía sau. Trong giấc ngủ mơ màng, cô thấy Thiếu Phàm nhẹ nhàng đưa tay, vuốt mái tóc cô. Khoảnh khắc dịu dàng và bí ẩn đó càng khiến An Nhiên rối bời: Anh là một kẻ săn mồi lạnh lùng, hay là người đàn ông có tình cảm sâu sắc từ lâu?
2. Ranh Giới Hỗn Loạn Ở Văn Phòng
Sáng hôm sau, ranh giới giữa hai người ở văn phòng hoàn toàn hỗn loạn.
An Nhiên vẫn chuẩn bị cà phê, sắp xếp lịch trình. Nhưng cách cô nhìn Thiếu Phàm đã thay đổi. Thay vì tôn trọng đơn thuần, giờ có thêm sự đề phòng, chất vấn ngầm.
Trong cuộc họp với đối tác, Thiếu Phàm phát hiện ra lỗi sai trong báo cáo của một trưởng phòng khác. Anh lập tức chỉ trích gay gắt, khuôn mặt lạnh như băng.
"Đây là lỗi cơ bản! Các anh nghĩ Thiên Thịnh là nơi để các anh chơi trò trẻ con sao?"
An Nhiên, ngồi cạnh anh, đưa cho anh một cốc nước ấm. Cô không nói gì, nhưng cử chỉ này khiến mọi người ngạc nhiên. Trong công việc, Thiếu Phàm không bao giờ chấp nhận sự gián đoạn.
Thiếu Phàm nhận cốc nước, ánh mắt anh nhìn An Nhiên đầy ẩn ý. Anh uống một ngụm, sự giận dữ như được xoa dịu đôi chút.
"An Nhiên," anh nói, giọng mềm mỏng hơn. "Cô nghĩ sao về vấn đề này? Tôi cần sự phân tích khách quan nhất."
An Nhiên đứng dậy. Cô vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp.
"Thưa Tổng giám đốc, dựa trên dữ liệu... lỗi này không phải do cố ý, mà là thiếu sự kiểm tra chéo ở khâu cuối cùng. Tôi đề xuất phạt cảnh cáo đội trưởng, và áp dụng quy trình kiểm tra kép từ hôm nay. Không nên hủy bỏ toàn bộ dự án vì lỗi này."
Thiếu Phàm gật đầu. "Nghe rõ chưa? Thư ký Hạ đã đưa ra quyết định. Thực hiện theo đó. Giải tán."
Khi chỉ còn hai người, Thiếu Phàm dựa lưng vào ghế.
"Cô đang phá vỡ quy tắc ở văn phòng. Cô không nên can thiệp vào cách tôi xử lý công việc."
"Tôi đang bảo vệ lợi ích của tập đoàn," An Nhiên đáp. "Và tôi đang thực hiện một phần của hợp đồng: tương trợ lẫn nhau."
"Ồ, tương trợ? Cô đang lấy danh nghĩa hợp đồng để quan tâm tôi sao?" Thiếu Phàm nhếch môi trêu chọc.
An Nhiên hơi đỏ mặt. "Không phải. Tôi chỉ không muốn công ty bị thiệt hại vì sự tức giận nhất thời của anh."
Thiếu Phàm đứng dậy, bước đến gần cô. "Nhưng tôi thích sự 'tương trợ' đó của cô, Thư ký Hạ. Nó mang lại cảm giác... gia đình."
Anh cố tình chạm nhẹ vào tay cô khi đi ngang qua. Sự va chạm ngắn ngủi nhưng đầy điện giật. An Nhiên biết, anh đang cố gắng vượt qua ranh giới, lợi dụng tình cảm và sự bất ổn của cô.
3. Manh Mối Từ Mái Nhà
Vào giờ nghỉ trưa, An Nhiên quyết định tìm thêm manh mối. Cô nhớ đến chiếc hộp gỗ.
Cô vào thư phòng của Thiếu Phàm, nơi anh thường để chìa khóa và đồ dùng cá nhân. Cô tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, không hợp với bất kỳ vật dụng hiện đại nào trong nhà.
Cô quay trở lại phòng ngủ, đối diện với chiếc hộp gỗ. Chiếc chìa khóa vừa vặn.
An Nhiên mở hộp. Bên trong không phải là trang sức hay tài liệu quan trọng, mà là một xấp ảnh cũ kỹ, đã ngả vàng.
Cô cầm tấm ảnh đầu tiên. Đó là một bức ảnh gia đình Lục Thiếu Phàm. Anh còn nhỏ, đứng giữa bố mẹ, cười rạng rỡ.
Tấm thứ hai, cô sững người. Đó là bức ảnh chụp từ góc xa, một bức ảnh mờ ảo về một nhóm trẻ con đang chơi đùa bên bờ hồ. Trong số đó, cô nhận ra bóng dáng mình lúc nhỏ.
Và tấm ảnh cuối cùng. Đây là một bức ảnh cận cảnh hơn, chụp Thiếu Phàm nằm trên giường bệnh, vai bị băng bó. Và ngồi bên cạnh anh, là cô – Hạ An Nhiên lúc 15 tuổi, mặt mày lấm lem, tay bị băng bó, đang nắm chặt tay anh.
Ký ức ùa về như một dòng lũ:
Tai nạn hồ nước mười năm trước không phải là một vụ đuối nước đơn giản. Thiếu Phàm đã bị ngã và mắc kẹt. Cô đã lao xuống cứu anh. Cô bị thương ở tay, và anh bị vết sẹo trên vai. Sau đó, cô bị sốt nặng và đã quên hết mọi chuyện.
Mẹ Thiếu Phàm đã đến thăm cô ở bệnh viện. Bà biết ơn cô và hứa sẽ đền đáp. Nhưng gia đình cô sau đó đã chuyển đi, và họ mất liên lạc.
Vậy ra, Lục Thiếu Phàm không phải là người cứu cô, mà chính cô là người đã cứu anh!
Điều này làm thay đổi toàn bộ sự thật về bản hợp đồng. Anh không phải đang "đền bù" hay "trả công," anh đang đòi lại cô như một vật sở hữu, một món nợ ân tình từ mười năm trước!
4. Cuộc Đối Đầu Tại Hồ Bơi
An Nhiên đóng hộp lại, đặt chìa khóa vào chỗ cũ. Cô quyết định đối diện trực tiếp với anh.
Cô đi xuống tầng trệt. Thiếu Phàm đang bơi trong hồ bơi trong nhà. Cơ thể trần trụi, mạnh mẽ của anh lướt đi trong làn nước xanh.
Cô đứng bên hồ bơi, chờ anh bơi xong.
Thiếu Phàm trồi lên mặt nước, vuốt mái tóc ướt đẫm. Anh nhìn thấy sự tức giận và kiên quyết trong ánh mắt cô.
"Có vẻ Thư ký Hạ đã phá vỡ một quy tắc. Cô vào đây làm gì?"
"Vết sẹo của anh. Chiếc hộp gỗ. Bức ảnh," An Nhiên nói thẳng thừng. "Tôi đã nhớ ra. Tôi không phải con nợ, Thiếu Phàm. Tôi là người đã cứu anh. Anh đang dùng hợp đồng, dùng tiền, để ép buộc tôi trở thành vật sở hữu của anh."
Thiếu Phàm không phủ nhận. Anh bơi đến mép hồ. Anh ngước nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.
"Cô đã cứu tôi, đúng. Và tôi đã tìm cô suốt mười năm, An Nhiên."
"Tại sao? Để trả ơn?"
"Không. Để chiếm lấy," Thiếu Phàm nói, giọng anh trầm hẳn. "Cô biết không? Sau tai nạn, tôi bị ám ảnh. Cô là ánh sáng duy nhất. Nhưng cô biến mất. Tôi đã thề, nếu tìm thấy cô, tôi sẽ không bao giờ để cô rời xa tôi nữa. Hợp đồng này, nó không phải là cái bẫy. Nó là lời hứa."
Anh nắm lấy tay cô, kéo mạnh. An Nhiên mất thăng bằng, rơi thẳng xuống hồ bơi.
Cả hai chìm xuống, Thiếu Phàm vòng tay ôm lấy cô. Nước lạnh buốt, nhưng hơi ấm cơ thể anh lại bao bọc cô. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa tức giận vừa khao khát.
An Nhiên ho sặc sụa. "Anh điên rồi! Điều này không có trong hợp đồng!"
"Điều khoản 4: Thân mật khi cần thiết để bảo vệ vỏ bọc." Thiếu Phàm giữ chặt eo cô. "Tôi đang khao khát cô đến điên dại. Đó là sự thật. Và đây, là cách duy nhất để tôi có thể chạm vào cô mà không bị cô đẩy ra."
Anh đẩy cô vào thành hồ, khoảng cách gần đến mức họ có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của nhau. Anh không hôn cô, nhưng sự gần gũi này còn tàn phá hơn cả một nụ hôn.
"Tôi không phải vật sở hữu. Tôi là Thư ký Hạ. Tôi là đối tác của anh. Anh có thể kiểm soát công việc, nhưng không thể kiểm soát cuộc sống của tôi," An Nhiên kiên quyết.
Thiếu Phàm mỉm cười, nụ cười chiến thắng. "Đúng. Cô là Thư ký Hạ. Nhưng cô quên rồi sao? Cô là Phu nhân Lục. Và tôi không cần kiểm soát cuộc sống cô. Tôi chỉ cần tình yêu của cô."
"Tôi sẽ không yêu anh, Thiếu Phàm. Hợp đồng sẽ kết thúc."
"Chúng ta hãy chờ xem," anh thì thầm, buông cô ra. "Hợp đồng có thời hạn. Nhưng duyên nợ thì không."
An Nhiên bơi lên bờ, tim cô đập như muốn vỡ tung. Cô biết, việc cô biết được sự thật mười năm trước chỉ khiến Thiếu Phàm càng quyết tâm chiếm đoạt cô hơn. Trò chơi này, chỉ mới bắt đầu.