1. Áp Lực Từ Cánh Cửa Lục Gia
Tối thứ Bảy, Lục Thiếu Phàm đưa Hạ An Nhiên về biệt thự chính của Lục gia để ra mắt gia đình. Biệt thự rộng lớn và cổ kính hơn Biệt thự Lương Sơn của Thiếu Phàm, toát lên vẻ trang nghiêm của một gia tộc giàu có lâu đời.
Trong xe, An Nhiên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt sau cuộc đối đầu ở hồ bơi.
"Đây là bữa ăn quan trọng nhất. Đừng để bất cứ sơ hở nào xảy ra," Thiếu Phàm nói, giọng nghiêm nghị.
"Tôi biết rõ quy tắc của anh, Tổng giám đốc Lục. Hay tôi nên gọi anh là Kẻ Săn Mồi?" An Nhiên đáp lại một cách mỉa mai.
Thiếu Phàm nắm lấy tay cô, siết chặt. "Nếu cô dám phá hoại, tôi đảm bảo mẹ cô sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất tại bệnh viện, nhưng cô sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thoát khỏi tôi, Thư ký Hạ."
An Nhiên rùng mình. Lời đe dọa của anh không phải là một trò đùa.
"Tôi sẽ diễn tròn vai. Nhưng anh đừng quên, tôi không phải là món đồ chơi để anh chiếm đoạt."
"Cô là vật sở hữu quý giá nhất mà tôi đã tìm kiếm suốt mười năm," Thiếu Phàm sửa lại, ánh mắt anh đầy sự cuồng nhiệt bị kiềm chế.
Khi họ bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Chủ tịch Lục (bố Thiếu Phàm) ngồi ở vị trí chủ tọa, nghiêm nghị. Bên cạnh là phu nhân Lục – Tống phu nhân, người có vẻ ngoài hiền hậu, nhưng đôi mắt lại sắc sảo.
"Chào bố, chào mẹ," Thiếu Phàm nói, kéo An Nhiên đứng cạnh mình.
An Nhiên cúi chào, điềm tĩnh và duyên dáng. "Cháu chào bố, chào mẹ."
Tống phu nhân mỉm cười, nhưng ánh mắt bà lại thăm dò. "An Nhiên. Con gái, ta đã nghe Thiếu Phàm kể về con. Nghe nói con là thư ký riêng của thằng bé, rất giỏi giang."
"Dạ, đó là công việc của cháu. Nhưng từ khi quen Thiếu Phàm, cháu đã học được nhiều điều hơn là chỉ công việc," An Nhiên khéo léo đáp, nắm tay Thiếu Phàm một cách tự nhiên.
Sự ăn ý của họ khiến Chủ tịch Lục gật đầu hài lòng. Thiếu Phàm, vốn là người lãnh đạm, lại có thể ôm eo, thì thầm những câu thân mật với An Nhiên, khiến không ai nghi ngờ mối quan hệ của họ.
Trong bữa ăn, Tống phu nhân hỏi một câu thăm dò: "An Nhiên, con và Thiếu Phàm quen nhau bao lâu rồi? Ta chưa từng thấy thằng bé đưa con gái nào về nhà."
An Nhiên nhìn Thiếu Phàm, ánh mắt cô đầy ẩn ý. Anh biết câu trả lời, cô muốn nói.
"Thưa mẹ, tụi con quen nhau rất lâu rồi, từ trước khi cháu vào Thiên Thịnh cơ. Dù vậy, Thiếu Phàm luôn là người kín đáo. Mãi đến gần đây, anh ấy mới quyết định công khai," An Nhiên đáp.
Tống phu nhân mỉm cười dịu dàng hơn. Bà nhìn An Nhiên đầy trắc ẩn, khiến An Nhiên cảm thấy bối rối. Bà có nhận ra cô, cô bé đã cứu con trai bà 10 năm trước không?
2. Khoảnh Khắc Riêng Tư và Nụ Hôn Lén Lút
Sau bữa ăn, Thiếu Phàm bị Chủ tịch Lục kéo vào thư phòng để thảo luận công việc. An Nhiên nắm lấy cơ hội, nhẹ nhàng đi theo Tống phu nhân ra vườn.
"Mẹ, cháu có thể nói chuyện riêng với mẹ một lát không ạ?" An Nhiên hỏi.
Tống phu nhân ngạc nhiên, nhưng bà gật đầu. "Được chứ, con dâu. Con có vẻ là một cô gái có nhiều điều chất chứa."
Khi họ ngồi xuống ghế đá, An Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
"Mẹ Tống, mẹ có còn nhớ vụ tai nạn mười năm trước ở bờ hồ không ạ? Vết sẹo trên vai Thiếu Phàm..."
Tống phu nhân cứng người. Ánh mắt bà lập tức trở nên cảnh giác.
"Ta... Ta không nhớ rõ nữa. Chuyện đó lâu lắm rồi."
"Không đâu, mẹ. Cháu nhớ. Cháu là cô bé đã cứu Thiếu Phàm. Cháu biết mẹ đã đến thăm cháu ở bệnh viện. Cháu chỉ muốn hỏi, tại sao Thiếu Phàm lại che giấu sự thật này? Và tại sao anh ấy lại sử dụng một bản hợp đồng để kéo cháu về bên anh ấy?"
Tống phu nhân thở dài, ánh mắt đầy thương cảm. "An Nhiên, ta biết con là ai. Nhưng ta không thể nói được. Thiếu Phàm đã tìm con suốt nhiều năm. Thằng bé... bị ám ảnh bởi chuyện đó. Nó nghĩ con biến mất vì nó đã làm gì đó sai trái. Con hãy tin ta, thằng bé không muốn làm hại con. Chỉ là cách yêu của nó hơi... kiểm soát. Con hãy hỏi chính nó."
Bà nắm tay An Nhiên. "Thằng bé không hề yêu cầu ta phải giữ bí mật về chuyện này, nhưng ta tôn trọng quyết định của nó. Ta chỉ muốn con biết, ta rất mừng vì con đã quay trở lại. Con là ân nhân của Lục gia."
Lời xác nhận của Tống phu nhân đã xóa tan mọi nghi ngờ của An Nhiên. Thiếu Phàm không lừa dối cô về quá khứ, anh chỉ đang dùng sự kiểm soát để "trói buộc" cô.
Đột nhiên, Thiếu Phàm xuất hiện. Anh đã nghe lỏm được đoạn cuối cuộc trò chuyện. Gương mặt anh tối sầm lại.
"An Nhiên, đã đến lúc về rồi. Mẹ, chúng con xin phép." Giọng anh lạnh lùng, gần như ra lệnh.
Trên đường về, Thiếu Phàm không nói một lời. Sự im lặng của anh đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào.
Khi về đến Biệt thự Lương Sơn, Thiếu Phàm kéo An Nhiên vào phòng khách.
"Cô đang làm gì? Tôi đã cảnh báo cô không được làm phức tạp mọi chuyện!"
"Anh là người làm phức tạp mọi chuyện, Thiếu Phàm! Anh dùng tiền để trói buộc ân nhân của mình. Anh còn muốn gì nữa?" An Nhiên tức giận.
"Tôi muốn cô! Tôi muốn một người vợ thật sự, không phải một thư ký luôn giữ khoảng cách 10m với tôi! Cô không biết cô đã làm gì cho tôi mười năm trước đâu, An Nhiên!"
Anh tiến đến, ép cô vào tường. "Tôi đã từng nghĩ mình sẽ mất cô. Tôi không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó."
Môi anh áp xuống môi cô lần nữa. Lần này, nụ hôn không phải là để diễn xuất. Nó là sự giải phóng của cơn cuồng nộ và khao khát bị dồn nén.
An Nhiên chống cự ban đầu, nhưng sự tức giận và cảm xúc phức tạp đã khiến cô mềm lòng. Cô đáp lại nụ hôn của anh, tìm kiếm sự thật, tìm kiếm câu trả lời trong sự điên cuồng này.
Khoảnh khắc đó, Thiếu Phàm buông cô ra, thở dốc. Anh đặt trán mình vào trán cô.
"Đó là sự thật. Tôi không thể kiểm soát mình khi ở gần cô. Bây giờ, cô đã biết. Hợp đồng vẫn có hiệu lực. Tôi sẽ có cô. Bằng mọi giá."
An Nhiên đẩy anh ra, ánh mắt cô đầy nước mắt. "Anh không yêu tôi. Anh chỉ đang ám ảnh."
3. Phản Công Nơi Công Sở
Sáng hôm sau, An Nhiên trở lại Thiên Thịnh, với một sự quyết tâm mới: cô phải phá vỡ sự kiểm soát của Thiếu Phàm.
Cô bước vào văn phòng, Thiếu Phàm đang xem xét một tài liệu. Anh ngước lên, ánh mắt anh vẫn còn vương vấn sự nóng bỏng từ đêm qua.
"Chào buổi sáng, Phu nhân Lục. Cô đến đúng giờ," anh nói, giọng mang chút trêu chọc.
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Lục. Tôi là Thư ký Hạ. Và tôi sẽ chính thức bắt đầu 'tương trợ' anh từ hôm nay."
An Nhiên ngồi xuống, mở máy tính. "Bản dự thảo dự án Cảng Thiên Phước mà anh đang xem, tôi thấy có một lỗi cơ bản trong việc tính toán chi phí nguyên vật liệu. Nếu áp dụng theo tính toán này, lợi nhuận sẽ giảm 20%."
Thiếu Phàm nhíu mày. Anh đã kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng anh tin vào sự nhạy bén của cô. Anh đưa tài liệu cho cô.
An Nhiên chỉ ra các mục bị lỗi một cách nhanh chóng, không chút cảm xúc cá nhân.
"Nếu anh muốn tôi tiếp tục vai trò 'Thư ký', anh cần phải giao cho tôi quyền lực lớn hơn. Tôi cần được phép kiểm tra chéo tất cả các dự án lớn. Chỉ khi đó, tôi mới có thể tương trợ anh một cách tốt nhất."
Đây là một sự thách thức công khai. Thiếu Phàm có vẻ bất ngờ, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên sự thích thú. Anh yêu thích sự thông minh và dũng cảm này của cô.
"Thư ký Hạ, cô đang lợi dụng hợp đồng để đòi quyền lực."
"Không. Tôi đang dùng năng lực của mình để đảm bảo 1.5 triệu đô la của anh không bị lãng phí. Nếu Thiên Thịnh thất bại, hợp đồng của chúng ta cũng thất bại."
Thiếu Phàm cười lớn, nụ cười hiếm hoi và chân thật. "Được. Cô đã thắng. Cô sẽ là Phó giám đốc Điều hành không chính thức. Bắt đầu từ hôm nay. Nhưng đổi lại, tôi có quyền yêu cầu cô tương trợ tôi trong các vai trò khác, bất cứ khi nào tôi cần."
An Nhiên gật đầu. Cô biết đó là một giao dịch nguy hiểm, nhưng cô cần quyền lực để tìm kiếm tự do.
"Tuyệt vời. Bây giờ, Thiếu Phàm, tôi sẽ cho anh xem danh sách các tập đoàn có thể giúp chúng ta gây áp lực lên đối thủ cạnh tranh. Nếu anh muốn chiếm đoạt tôi, trước hết hãy giúp tôi trở thành người phụ nữ ngang tầm với anh."
Thiếu Phàm nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng sự ngưỡng mộ không thể che giấu. Cô đã chuyển từ con mồi bị săn sang đối tác đồng hành. Trò chơi đã thay đổi.